ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 657

Minh Uyên đứng ở sau lưng nàng, đôi tay xuyên qua eo ôm chặt lấy

nàng, rồi từ từ đưa lên mơn trớn đôi bồng đào trước ngực, cả người Lục
Khê chợt run lên, cúi đầu kêu khẽ: "Hoàng thượng. . . . . ."

Đôi mắt người trong gương đầy ngượng ngùng, nhưng cũng không cự

tuyệt, Minh Uyên cúi đầu nở nụ cười, không chút để ý đáp lời: "Hả?"

Vừa nói, tay còn vừa hoạt động, từ từ vuốt ve phần mềm mại, cách một

lớp vải mơn trớn hai nụ hoa, vừa bóp vừa khẽ xoa.

Hô hấp của Lục Khê dần dần dồn dập, chỉ có thể mềm yếu tựa vào ngực

hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, đôi mắt dần trở nên mê man đầy kiều
mị.

Dần dần, đôi tay kia cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, chậm rãi leo lên cổ

nàng, sau đó cởi dần lớp vải ngăn cách, nhưng không lột ra hoàn toàn, mà
thả nó ra ngang lưng hiển lộ nửa người trên hoàn mỹ.

Trong gương phản chiếu hình ảnh đầy xấu hổ, Lục Khê nhìn thấy bản

thân đang ngồi phịch trong ngực hắn, còn hắn ở sau lưng ôm lấy phần đẫy
đà của mình, đầu ngón tay ác ý đùa bỡn, khiến hai đóa hoa nhỏ nở rộ, đỏ
thẫm tựa như một viên ngọc thạch.

Ánh mắt của hắn đen thẳm thâm thúy, không hề che giấu sắc màu tình

dục, xuyên qua gương khóa chặt lấy người nàng, khiến tim Lục Khê đột
nhiên co rút.

Một tay đang chơi đùa nhũ hoa, một tay khác xuyên qua làn váy tìm đến

nơi giữa hai chân nàng, quen thuộc chạm đến đóa hoa, cách một lớp vải đè
lên u cốc, khiến nàng phải phát ra tiếng kêu kiềm nén, âm thanh uyển
chuyển kiều mỵ, mê người vô hạn.

Minh Uyên vừa mút nhẹ vừa khẽ cắn tai nàng, một tay xoa phần đẫy đà,

một tay từ từ chạm đến tiết khố ẩm ướt, vượt qua chướng ngại chạm đến u

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.