ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 693

Lục Khê lặng yên nhìn tình cảnh trước mắt, cho Thái hậu thời gian biện

bạch.

Nhưng Thái hậu không nói gì, nhìn bóng dáng mình qua chiếc gương

vàng trên bàn nhỏ, một thân phục sức tỉ mỉ, cuối cùng mới khẽ cười nói:
"Cả đời ta, đầu tiên là hy sinh tuổi xuân vì một nam nhân không yêu mình,
tiếp đó lại hao phí tâm cơ cho con trai nhưng chẳng hề được cảm kích. . . . .
. Nhưng tiếc nuối lớn nhất, là đã cô phụ người vẫn luôn ở bên cạnh ta."

Bà ta đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tần Vũ, quỳ

xuống đất, lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt hắn.

"Đừng khóc, là ta có lỗi với chàng, sao chàng phải khổ như vậy chứ?"

Bà ta cầm tay hắn, dán lên gò má mình: "Chàng xem, hôm nay chúng ta

không cần phải cố kỵ gì nữa, từ nay về sau sớm chiều làm bạn, có được
không?"

Khuôn mặt Tần Vũ đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói không thành tiếng,

chỉ có thể run rẩy thốt lên: "Người tội gì. . . . . .tội gì. . . . . ." Vì một hoạn
quan như ta. . . . . .

"Kiếp này ta phụ chàng, chỉ có thể dùng kiếp sau báo đáp." Bà ta nở nụ

cười xinh đệp, rồi đột nhiên rút chiếc trâm nhọn đâm vào cổ mình, hương
tiêu ngọc vẫn.

Tần Vũ si ngốc ôm lấy thi thể thái hậu, vừa rơi lệ, vừa lấy cây trâm

trong cổ bà ta ra, đâm xuống người mình.

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người kinh ngạc đến sững sờ, ngay cả

Minh Uyên cũng không thể ngờ đến.

Bên ngoài trời bắt đầu ngả cơn mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.