ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 145

Eddie ngừng tay lại, nhìn thấy hình mình khá đẹp và khuôn mặt hấp dẫn.

Eddie bế bà lên, đưa ra ngoài, đặt ngồi trong phòng khách.

— Bữa nay không tiễn.
Nói xong, Eddie bước xuống lầu, chạy nhanh ra đường. Lòng cực kỳ náo

nức. Eddie bước vội trên đường Metzer, hổn hển khi rẽ vào đại lộ
Kurfurster.

Đến nơi thì mấy đứa bé đã biến mất, thảm cỏ yên tĩnh không còn ai quấy

rầy. Mắt nhìn dãy nhà đối diện, Eddie băng qua đường, đến ngôi nhà gần
nhất, gõ cửa, dùng tiếng Đức hỏi thăm cô gái trông coi mấy đứa trẻ, nhưng
không ai biết.

Ngôi nhà cuối dành cho nhân viên dân chính Mỹ; người ra tiếp Eddie là

người mà ông thường gặp ở Rathaskellar.

— Cô ấy không phải là người ở phố này. Tôi biết hết tất cả những người

ở dãy phố này. Ông không may mắn. - Rồi y mỉm cười thân mật với Eddie.

Eddie đứng giữa đại lộ, không biết đi đâu. Trời sẫm tối, gió mát thổi tan

khí nóng buổi trưa. Bên kia đường là các khu vườn với các mầm non vừa
vươn lên và các mô đất vừa được vun sới cùng các chòi chứa dụng cụ. Một
số người làm lụng trên nông trại và ông có thể nghe gió sống phía sau ngọn
đồi. Eddie biết sẽ không bao giờ gặp lại cô gái ấy và nếu gặp lại anh cũng
không nhận ra, thể rồi Eddie bật cười, quay trở lại.

Đêm ấy Hella treo lên vách những bức tranh trong truyện thần tiên mua

cho đứa con sắp ra đời. Nhưng Mosca thấy các bức tranh đó có vẻ mê tín
như một thứ gần như là bùa phép để mọi việc đều êm đẹp. Treo xong, nàng
nói:

— Chúng mình nên qua thăm bà Saunders.
Mosca:
— Đêm nay anh mệt quá, cả ngày làm không nghỉ.
Hella ngồi trên đầu giường, khoanh tay nhìn xem gian phòng vuông vức.

Chiếc xe nhỏ màu kem để sát bức màn xanh, giống như một bức tranh trên
tường. Bên bàn trải khăn xanh có hai ghế bọc nệm xanh xám. Dưới sàn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.