Bảng 4-3: Các vụ mua vàng theo lý thuyết của các ngân hàng trung
ương Trung Quốc, Nga và Ấn Độ
Qua cách đánh giá đơn giản này, khi chỉ ba cơ quan này muốn nắm giữ
10% lượng vàng dự trữ, họ sẽ phải mua 6.646 tấn. Con số này tương đương
với sản lượng khai thác vàng toàn cầu trong hơn hai năm rưỡi. Để tìm hiểu
khía cạnh này, theo hợp đồng bán mà các ngân hàng trung ương châu Âu
đạt được, các bên tham gia hợp đồng bị giới hạn bán 500 tấn vàng cho nhau
trong năm – con số này được xem là một lượng sẽ không làm gián đoạn quá
mức thị trường. Lựa chọn logich tương tự, sẽ cần phải mất hơn 13 năm cho
ba cơ quan này đạt được mục đích của mình, và đến thời gian đó, kho dự
trữ của họ chắc chắn sẽ tăng lên về căn bản.
Nếu tỷ lệ là 3%, thì cũng sẽ vẫn là một con số lớn, song lần này, câu
chuyện lại tập trung gần như hoàn toàn vào Trung Quốc, nước sẽ phải mua
hơn 1.000 tấn. Nói chung, vấn đề mà các ngân hàng trung ương gặp phải
với vàng chính là nét đặc trưng của nó. Nếu một ngân hàng trung ương lựa
chọn tăng tỷ lệ đồng euro mà họ nắm giữ trong kho dự trữ của mình theo tỷ
lệ đồng đô-la, đó sẽ là chủ đề chỉ diễn ra trong thời đoạn ngắn cho các thị
trường tài chính. Năm 1999, khi Gordon Brown là Bộ trưởng Tài chính
Anh, ông đã lựa chọn bán 395 tấn vàng dự trữ của nước này ở mức giá/tấn