DẠY CON THEO LỐI MỚI - Trang 70

CHƯƠNG II : TRẺ Ở DƠ

« Kẻ nào thấy ở trong nhà mình những đứa trẻ đầy đất cát nhẩy nhót, té lăn

rồi la khóc là kẻ ấy sung sướng ». Cổ thư Ấn-Độ

1. Chơi dơ

Cha mẹ ai không muốn cho con sạch sẽ như những con búp-bế, nhưng

trẻ bình thường thì không bao giờ ở sạch cả. Một hai tuổi, chúng chưa phân
biệt được thế nào là dơ, là sạch ; lớn lên chút nữa, chúng phân biệt mà chưa
hiểu được sự quan-trọng của tánh ở sạch. Chúng thích lê-la dưới đất, nghịch
bùn, nghịch cát, chui vào những xó-xỉnh bụi-bậm để khám phá thế-giới ở
chung quanh. Luật tự nhiên như vậy. Cấm chúng là ngăn cản chúng phát-
triển ; mà rầy la chúng hoài là « ở dơ như heo » thì chúng đã chẳng chừa, lại
còn tức mình, ở dơ hơn nữa.

Ông Beverly kể chuyện một bác-sĩ nọ lại thăm một trường học. Gần

cuối giờ chơi, mười lăm đứa trẻ vừa đá banh xong, sắp hàng để vô lớp. Đứa
nào đứa nấy quần áo dơ-dáy, mặt mày lem-luốc, mồ hôi nhễ nhãi, đưa bàn
tay đầy đất cát quệt đại lên mặt. Cô giáo có vẻ hơi ngượng, rầy chúng là bẩn
thỉu. Có hai đứa khác, cũng học một lớp, ăn mặc rất sang-trọng, sạch-sẽ.
Hạng đó là hạng công-tử bột, nhút-nhát, không trẻ nào thèm chơi với. Bác-sĩ
chỉ hai đứa đó, hỏi cô giáo : « Còn hai em nầy, cô thấy ra sao ? ». Cô đáp : «
Dễ thương lắm ! ». Bác-sĩ mỉm cười bảo : « Tôi chắc chúng không sung-
sướng bằng những đứa kia, và có thể có bệnh được ». Quả thực, khi khám
xong, ông thấy hai đứa đó đều đái dầm và tinh-thần không bình thường.

Bà Anna W.M. Wolf cũng nhận xét như vậy và còn đi xa hơn nữa. Bà

bảo ta phải khuyến-khích trẻ lê-la dưới đất. Khi chúng còn nhỏ thì tất nhiên
phải có người coi chừng, đừng để chúng đưa những cây kim vào miệng ; còn
đất cát thì mặc chúng, cứ tha hồ cho chúng vầy. Trước mỗi bữa ăn, tắm rửa
cho chúng là đủ rồi ; ai sợ đất cát, vi-trùng quá thì đừng nên có con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.