ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 11

Tôi đi vào phòng khách, lục tung tủ giày dép, lấy ra một đôi dép kẹp

dành cho nam đã cũ. Không giống như giày, phải cần đi đúng số, khi đi
bằng dép kẹp cho dù chân nhỏ hay lớn đều có thể mang được.

Tôi cầm theo đôi dép kẹp đi đến vòi nước ở trong sân vườn, chà rửa

chúng thật sạch sẽ, sau đó đặt ở nơi có nhiều ánh nắng để phơi khô.

Đoán chắc phải một lúc nữa hắn mới ăn xong, tôi lấy cái khăn, vừa lau

chùi nhà cửa, vừa lâu lâu nhìn hắn.

Trước kia, khi ông nội còn sống, cái bàn và cái ghế bằng mây thường

được đặt dưới mái hiên của gian nhà chính, hoặc ở giữa sân vườn, ông sẽ
vừa uống trà, vừa thuận tiện ngồi ngắm cảnh nghỉ ngơi, vô cùng hài lòng
thích chí. Sau khi ông nằm mãi trên giường không thể ngồi dậy, không còn
ai có thú vui nhàn hạ như vậy nữa, nên bàn ghế mây kia bị dời vô một góc
tường ở trong sân, tại đó có mấy cây hoa Rồng Nhã Châu và vài khóm Cửu
Lý Hương, chúng đều đã sống được mười mấy năm, cây Cửu Lý Hương thì
cao hơn đầu người, còn đám Rồng Nhã Châu thì vươn cao xòe rộng những
tán lá xanh mướt rậm rạp, vừa khéo che đi thân thể của hắn.

Tôi không nhìn rõ hắn, nhưng cách đám hoa lá sum suê, tôi có thể xác

định được hắn vẫn ngồi im lặng ở đó, không có bất kỳ động tác bất thường
nào.

Tôi cảm thấy yên tâm được một chút, tuy rằng dân cư trên đảo quê mùa

không có kiến thức, nhưng đừng nói là cướp của giết người, ngay cả trộm
gà trộm chó cũng rất hiếm khi xảy ra. Ông nội vẫn thường kêu ngạo nói
rằng nhà của ông chính là chốn bồng lai tiên cảnh, ông thà rằng sống lẻ loi
một mình ở căn nhà cũ kỹ, cũng không chịu ra thành phố sống cùng với ba.
Nhưng tôi sống ở thành phố đã lâu, đương nhiên sẽ có chút gì đó ảnh
hưởng, nên bản tính đề phòng luôn luôn có thừa chứ không hề thiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.