ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 133

“Nếu anh nói là bạn bè thích nhau, em đương nhiên thích anh ấy, nhưng

nếu anh nói là nam nữ thích nhau, em không thích anh ấy, vừa rồi bọn em
chỉ là đùa giỡn.”

Chu Bất Văn tỏ ra thoải mái, cười tủm tỉm nhìn tôi.

Tôi nhìn anh ấy, đột nhiên suy nghĩ: anh ấy mới là đối tượng yêu thích lý

tưởng tôi hằng mơ ước! Gia cảnh hiểu rõ, sự nghiệp thành công, dung mạo
nhã nhặn…

Chu Bất Văn đột nhiên nói: “Tiểu La, có thể ôm anh một chút không?

Coi như món quà chào đón anh trở về.”

Tôi sững người một lát, sau đó dang rộng cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy

Chu Bất Văn, thật vui vẻ, thật ấm áp. Không có tim đập nhanh, cũng chẳng
có xấu hổ khẩn trương.

Chu Bất Văn nói: “Tiểu La, anh đã trở về.”

Một câu nói bình thản, nhưng chỉ có chúng tôi mới biết trong đó có bao

nhiêu gian nan vất vả, tôi nói: “Chào mừng anh trở về!”

Chu Bất Văn thấp giọng nói: “Gió biển vẫn vậy, đá ngầm vẫn vậy, con

người vẫn vậy, thời gian anh còn thiếu, rốt cuộc cũng có thể bù đắp lại rồi.”

Tôi buông Chu Bất Văn, hào sảng vỗ lên bờ vai của anh ấy, cười nói:

“Đừng quá lo lắng, em và Giang Dịch Thịnh đều vẫn ở đây.”

Chu Bất Văn dò hỏi: “Một mình em ngồi ở đây nghĩ gì vậy?”

Tôi trả lời có lệ: “Suy nghĩ lung tung một chút thôi. Đi nào, trời đã tối

rồi, nên về nhà ăn cơm.”

Tôi đứng lên, tầm mắt đảo qua, liền lơ đãng nhìn thấy trên vách núi ở xa

xa dường như có một bóng dáng quen thuộc đang đứng, nhìn kỹ lại, chỉ còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.