ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 132

Đại khái bởi vì phải đối mặt quá sớm với những mối quan hệ nam nữ

không ra gì, nên tôi chưa bao giờ là một người lãng mạn. Tôi là đứa vốn
không tin hôn nhân thiên trường địa cửu, thậm chí đã sớm chuẩn bị kỹ
càng, đời này độc thân. Cho dù thật sự phải kết hôn, thì đối tượng lý tưởng
của tôi phải là: gia thế trong sạch, không ham muốn bất chính, có cơ sở
kinh tế ổn định, không cần sự nghiệp quá xuất sắc, nhưng cũng không quá
túng quẫn, diện mạo không cần phải quá đẹp, chỉ cần không ảnh hưởng đến
bộ mặt của thành phố là được.

Nói trắng ra, tôi chính là cô gái lý trí nhất thế giới này, sẽ không phi thực

tế mơ mộng hão huyền, hy vọng gặp được vương tử cứu vớt đời mình; cũng
sẽ không mê muội phấn đấu quên mình, làm mất đi thú vui cuộc sống của
bản thân, để đi cứu vớt đàn ông.

Một cô gái như vậy, sao có thể thích một gã như Ngô Cứ Lam?

“Tiểu La!”

Tiếng của Chu Bất Văn từ xa truyền đến, ngắt đi dòng suy nghĩ của tôi,

tôi lấy lại bình tĩnh, đem tất cả tâm sự giấu đi, quay đầu nhìn anh ấy mỉm
cười.

“Anh chỉ đến đây thử vận may, không ngờ quả nhiên em ở đây.” Chu Bất

Văn nhảy lên phiến đá ngầm, giống trước đây, đến gần tôi, ngồi xuống bên
cạnh.

Tôi theo bản năng ngồi dịch ra xa một chút, “May mắn là nơi này không

có phong cảnh gì thú vị, nên du khách rất ít đến, vẫn thanh tĩnh giống như
trước đây.”

Chu Bất Văn nhìn khoảng cách giữa chúng tôi, buồn bực hỏi: “Em thích

Dịch Thịnh sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.