ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 130

Giang Dịch Thịnh nói nhỏ: “Gây họa rồi!” Vội vàng buông tôi ra, “Tiểu

La, mau đi giải thích một chút.”

“Giải thích? Giải thích cái gì?” Tôi ngây ngốc nhìn xung quanh, phát hiện

Chu Bất Văn đang đứng ở đầu cầu thang, Ngô Cứ Lam đứng ở phòng
khách, đều đang lẳng lặng nhìn tôi và Giang Dịch Thịnh, chỉ là, một người
biểu tình phức tạp, ánh mắt thâm trầm, còn một kẻ không chút thay đổi, ánh
mắt hờ hững.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng của tôi hỗn loạn, chỉ cúi đầu im lặng không

biết nói gì, chẳng những không chứng minh Giang Dịch Thịnh trong sạch,
ngược lại còn làm cho không khí càng thêm ngượng ngùng.

Giang Dịch Thịnh không thể không cúi đầu nhìn xuống mấy bậc thang,

xấu hổ nói: “Anh Ngô, anh, anh… vào khi nào vậy?”

Ngô Cứ Lam thanh thanh đạm đạm nói: “Nếu như cậu muốn hỏi, tôi có

thấy một chút cảnh không nên thấy hay không, thì đáp án là ‘tôi đã nhìn
thấy’. Thật xin lỗi!”

Giang Dịch Thịnh vội nói: “Không, không cần xin lỗi, tôi có thể giải

thích. Chúng tôi chỉ đùa cho vui, Tiểu La…” Hắn hung hăng túm lấy tôi,
muốn tôi chứng minh lời hắn nói.

Tôi xoay người hướng ra ngoài, “Em đi mua một ít đồ.” Không thèm

quay đầu lại, chạy ra khỏi sân, bỏ mặc ba gã đàn ông ở trong nhà.

Tôi ngồi trên phiến đá ngầm, nhìn ngắm biển rộng ở đằng xa.

Bầu trời tràn ngập nắng chiều, sóng biển hết đợt này đến đợt khác, cuồn

cuộn vỗ vào bờ, so ra vẫn kém hơn tâm trạng cũng đang cuồn cuộn ở trong
lòng tôi.

Sao tôi có thể thích Ngô Cứ Lam? Không, không, tuyệt đối không thể!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.