ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 129

cách giúp đỡ cô ấy; nếu có người phụ bạc cô ấy, sẽ tức giận, muốn đi giúp
cô ấy trả thù.”

“Em rất quan tâm đến anh, khi anh khó chịu, em cũng không vui vẻ; khi

anh vui vẻ, em cũng sẽ cao hứng; khi anh gặp khó khăn, em khẳng định sẽ
tìm mọi cách giúp đỡ anh, nếu có người ức hiếp anh, em chắc chắn sẽ giúp
anh trả thù, mấy đều này đã có nghiệm chứng qua rồi!” Tôi trừng mắt nhìn
Giang Dịch Thịnh, nói: “Anh muốn ám chỉ, em thích anh sao?”

Giang Dịch Thịnh dở khóc dở cười, “Em thích anh, anh cũng thích em.

Nhưng cái thích của chúng ta so với cái thích em hỏi là hoàn toàn khác
nhau.”

Giang Dịch Thịnh nhíu nhíu mày, kéo tôi đến trước người, thân thể của

chúng tôi cơ hồ dính sát vào nhau, “Khi hắn nắm tay em, tim em tự nhiên
đập nhanh; khi hắn ôm lấy em, hô hấp của em không thoải mái, khi hắn
vuốt ve em, toàn thân em run rẩy, vừa muốn trốn chạy, vừa khát khao có
được; khi hắn hôn em, em sẽ cảm thấy đó là tư vị ngọt ngào nhất trên đời
này.” Giang Dịch Thịnh vừa nói nhỏ bên tai tôi, một tay nắm lấy thắt lưng,
một tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay của tôi.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn hắn, trong tròng mắt của hắn, tôi

có thể nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh trong suốt của chính mình.

Giang Dịch Thịnh nở nụ cười, “Ánh mắt của em đã rõ ràng cho ra đáp

án.”

Tôi dần dần hiểu được lời nói của Giang Dịch Thịnh, nhưng lại bị sự hiểu

ra của chính mình dọa sợ, đứng ngây như phỗng.

Giang Dịch Thịnh nhìn thấy tôi có vẻ không ổn, vừa muốn hỏi, thì từ

hướng cầu thang truyền đến giọng nói của Chu Bất Văn, “Tiểu La?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.