ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 137

máu” đến cỡ nào. Cha dượng của tôi là một lưu học sinh ở Anh quốc nhiều
năm, ông ta đối xử với tôi như đối xử với kẻ hầu. Vô cùng nho nhã lễ độ, vô
cùng lễ phép khách sáo, giống như một kẻ vô cùng hiểu chuyện, nhưng nhất
cử nhất động, mỗi lời nói mỗi thái độ đều nhắc nhở tôi — ông ta chính là
chủ nhà, tôi là người ngoài ăn nhờ ở đậu, vĩnh viễn không cùng một giai
cấp.

Cuối cùng, tôi cố gắng tránh cho mình và Ngô Cứ Lam ở cùng một

không gian. Nếu như có chuyện gì bắt buộc phải nói, tôi sẽ đứng ở cửa,
dùng giọng điệu khách sáo lễ phép mà nói, sau khi nói xong sẽ lập tức rời
khỏi. Giữ khoảng cách vĩnh viễn là phương pháp giải quyết tốt nhất, cũng
tình cảm nhất.

Những thay đổi của tôi, chắc chắn Ngô Cứ Lam đã nhận ra, nhưng hắn

không có chút để ý, giống như ngay từ đầu, tôi đã đối xứ với hắn như vậy,
hắn vẫn như trước kia, dáng vẻ không chút thay đổi, hoàn toàn lãnh đạm hờ
hững.

Tôi đã dứt khoát quyết định bóp chết tình cảm của mình, không nên để ý

đến phản ứng của hắn, thậm chí phải nên vui vẻ. Nhưng khi tận mắt nhìn
thấy hắn không thèm để ý, không ảnh hưởng gì, tôi lại cảm giác khó chịu,
thậm chí có một loại xấu hổ mất mát.

Chẳng lẽ mỗi người phụ nữ khi yêu đều mâu thuẫn như vậy sao?

Cố gắng phớt lờ đối phương, muốn phân rõ giới hạn, nhưng khi phát hiện

đối phương không để mắt đến, lại cảm thấy khó chịu, thực sự không cam
lòng.

Tôi càng rối rắm mâu thuẫn, thái độ đối với Ngô Cứ Lam càng trở nên

quái lạ. Không chỉ có Ngô Cứ Lam, ngay cả Chu Bất Văn và Giang Dịch
Thịnh cũng đều chú ý đến, Chu Bất Văn chỉ lãnh đạm nhìn, không có hỏi
nhiều, Giang Dịch Thịnh thì lại nhịn không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.