ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 139

Ăn xong cơm chiều, lúc Giang Dịch Thịnh phải về nhà, tôi liền túm hắn

lại, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gấp cần anh giúp.”

Giang Dịch Thịnh theo tôi đi lên lầu, vào đến phòng ngủ của tôi, hắn phát

hiện tấm màn trên cửa sổ bị rơi ra. Lắp lại màn cửa không phải là kỹ thuật
khó khăn gì, nhưng phải cần có hai người cùng nhau cầm cột, động tác cũng
phải cùng lúc, mới có thể thực hiện dễ dàng.

Sau khi lắp lại tấm màn xong xuôi, Giang Dịch Thịnh nhảy xuống bàn,

vừa đẩy bàn về chỗ cũ, vừa nói: “Em và anh Ngô không phải có cãi nhau
sao? Chuyện này không đi tìm anh ấy, mà lại muốn tìm anh?”

Tôi dựa vào cửa sổ, không nói tiếng nào.

Giang Dịch Thịnh tận tình khuyên bảo, nói: “Thân nhân của em vốn

không nhiều lắm, anh thấy anh Ngô đối với em cũng không tồi, làm người
phải tích chút phúc đức, đừng quá lạnh lùng.”

Tôi rầu rĩ nói: “Anh ấy căn bản không phải là anh họ của em, em với anh

ấy không có quan hệ huyết thống gì cả.”

Giang Dịch Thịnh sững sờ một chút, nói: “Khó trách anh luôn cảm thấy

có chút kỳ quái, nhưng bởi vì còn tưởng hai người là anh em, nên chẳng
muốn nghĩ nhiều. Em, em…” Hắn tỏ vẻ ngộ ra được điều lớn lao, khiếp sợ
hỏi: “Em có phải hay không…Có phải hay không?”

Tôi biết hắn muốn hỏi cái gì, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ,

thẳng thắn thừa nhận, “Em thích anh ấy.”

Giang Dịch Thịnh thở dài nói: “Anh Ngô rất tốt, nhưng mà, anh vẫn hy

vọng em có thể thích Đầu To.”

Tôi đau khổ trả lời: “Em cũng hy vọng mình có thể thích Đầu To!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.