ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 138

Có một tối, bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Khi tôi lại nói “Làm phiền

anh” một lần nữa, Giang Dịch Thịnh cau mày hỏi: “Hai người đang cãi
nhau à? Có cái gì không thoải mái thì nói thẳng ra đi, đừng giấu trong lòng.
Hai người đừng có mất tự nhiên như vậy nữa, ngay cả tôi đây cũng cảm
thấy khó chịu.”

Tôi lập tức thề thốt phủ nhận: “Không có! Bọn em thì có gì mà mâu

thuẫn? Chẳng lẽ nói chuyện lễ phép một chút cũng không được à?”

Giang Dịch Thịnh nhìn tôi chằm chằm, biểu hiện rõ ràng là không tin.

“Thật sự là không có mâu thuẫn, nếu có, Ngô Cứ Lam đã sớm đi rồi. Chỗ

này của em cũng không phải là chỗ tốt lành gì, còn chưa đợi được mất
hứng. Đúng không, Ngô Cứ Lam?” Tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam muốn
chứng thực lời nói.

Ngô Cứ Lam ngước mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt của hắn giống như

thường ngày, bình tĩnh, thâm thúy, không chút thay đổi. Trong lòng tôi lại
đột nhiên lạnh lẽo, tôi biết mình đang ép buộc chính mình, có lẽ, cũng là
đang ép buộc Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam thản nhiên nói với Giang Dịch Thịnh: “Không có mâu

thuẫn.” Nói xong, hắn cúi đầu, im lặng ăn cơm.

Tim tôi đau thắt từng cơn, nhưng đến một cái liếc mắt cũng không nhìn

Ngô Cứ Lam, tôi cố ý cùng Chu Bất Văn vừa nói chuyện vừa tươi cười,
một lát thì bàn đến chuyện bữa ăn hôm trước, một lát lại bàn đến chuyện đi
chơi ở đâu, rất hào hứng vui vẻ.

Tôi đã từng đọc một câu nói trong một quyển sách nào đó, rằng: “Phụ nữ

trời sinh đều là diễn viên”, trước kia tôi không hiểu, hiện tại rốt cuộc đã
hiểu. Mỗi một lần cố ý gây chuyện với Ngô Cứ Lam, kỳ thật tôi so với hắn
còn khó chịu hơn, nhưng lại có thể làm ra bộ dáng hoàn toàn thờ ơ lạnh
nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.