ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 143

Giang Dịch Thịnh nói từ bỏ một đoạn tình cảm không khó, tôi cũng từng

tin tưởng vững vàng như vậy, nhưng hiện tại tôi lại không thể xác định
được. Bởi vì tôi phát hiện, tình cảm đối với Ngô Cứ Lam càng tạo áp lực
dường như càng trở nên mạnh mẽ.

Tất cả đạo lý, tôi đều hiểu được; tất cả hậu quả, tôi đều rõ ràng, nhưng tôi

lại không có biện pháp khống chế.

Đích thực, toàn bộ vũ trụ vĩnh hằng duy nhất chính là tất cả đều sẽ biến

mất. Địa cầu cũng thế, mặt trời cũng thế, toàn bộ vũ trụ cũng đều như thế,
nhưng phải cần có đủ thời gian. Vạn năm, sao trời tiêu biến; ngàn năm, biển
cả khô cạn; trăm năm, sinh vật tiêu tan; có ai có thể nói cho tôi biết một
đoạn tình cảm muốn xóa sạch phải cần bao nhiêu thời gian không?

Nếu không phải là mấy tháng, thì sẽ là vài năm, hay vài cái mười năm…

Đương nhiên, cuối cùng kết quả khẳng định tất cả sẽ hoàn toàn biến mất

theo định luật tuần hoàn, bởi vì thân thể chúng ta chết đi, tình cảm bám sâu
trong thân thể của chúng ta cũng tự nhiên sẽ chết đi.

Tôi càng nghĩ càng rối loạn, nên dứt khoát ngồi dậy.

Tôi kéo tấm màn, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm. Hôm

nay là ngày trăng tròn mười lăm, bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có
một vòng trăng sáng tỏ lấp ló sau những lớp mây mù.

Tôi leo ra phía cửa sổ, nơi có mấy khóm hoa Rồng Nhả Châu, tôi cầm

chúng trong tay xoay tới xoay lui nhìn ngắm.

Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều im lìm, thế nhưng tôi lại nhớ tới rất

nhiều chuyện của Giang Dịch Thịnh.

Từ nhỏ, Giang Dịch Thịnh đã giỏi giang về học vấn, thần đồng đa tài đa

nghệ, hắn vốn là bạn học cùng lớp với tôi, nhưng sau này lại vượt lên ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.