ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 146

Tôi lập tức chạy đến bên giường, giường sạch sẽ gọn gàng, ngay cả cái

chăn cũng không mở ra, hiển nhiên tối nay Ngô Cứ Lam căn bản không có
ngủ ở đây.

Tôi luống cuống, lập tức mở đèn lên, từ thư phòng đến phòng khách, từ

nhà bếp đến sân vườn, toàn bộ dưới lầu tôi đã đi qua một vòng, cũng không
nhìn thấy Ngô Cứ Lam.

Tôi vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa hai gian phòng khách, vẫn

không gặp được hắn.

Tôi nhịn không được kêu to: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam! Anh đang ở

đâu…”

Chu Bất Văn mở cửa, hoang mang hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tôi hoảng sợ nói: “Ngô Cứ Lam không thấy đâu hết, anh có biết anh ấy

đi đâu không?”

“Em đừng nóng vội, một người còn sống to lớn như vậy không thể tự

dưng biến mất được.”

Chu Bất Văn cùng tôi tìm kiếm từ lầu hai xuống lầu một, rà soát tất cả

các phòng một lần nữa, xác định Ngô Cứ Lam đích thực đã biến mất.

Tôi giống như con kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui ở trong sân, không

thể nghĩ ra được Ngô Cứ Lam có thể đi đâu.

Chu Bất Văn nhớ lại nói: “Lần cuối cùng anh gặp Ngô Cứ Lam là khoảng

8 giờ tối, Giang Dịch Thịnh bị em kéo lên lầu, anh cũng chuẩn bị đi lên
nghỉ ngơi. Lúc đi lên, anh nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang ở trong sân quét
tước, dọn dẹp bàn ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.