ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 147

Tôi giật mình, dừng bước, nhìn về phía mấy cái bàn ghế mây đặt ở góc

sân vườn.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, thơm lừng hương hoa Cửu Lý Hương, màu xanh

biếc của đám dây leo nhảy múa vòng quanh, màu trắng noãn của những
khóm Rồng Nhả Châu lay động, mấy cái bàn ghế mây được xếp gọn gàng
dưới giàn hoa. Tầm mắt của tôi theo giàn dây leo hướng lên trên, đầu tiên là
vách tường, sau đó là — cửa sổ phòng ngủ của tôi.

Tôi lập tức bưng kín miệng.

Hắn đã nghe được!

Hắn nghe được những lời bỡn cợt xem thường hắn, tôi thậm chí đã nói

thích hắn còn không bằng thích một tra nam!

Tôi mở cổng liền chạy ra bên ngoài, Chu Bất Văn hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Em ra bến tàu, em không thể để Ngô Cứ Lam bỏ đi như vậy, cho dù anh

ấy phải đi, em cũng phải nói với anh ấy cho rõ ràng.”

Tôi giống như một kẻ điên, cắm đầu chạy về phía trước.

Chu Bất Văn kêu lên: “Hiện tại xe cũng đã nghỉ, em làm sao để ra bến

tàu…” Chu Bất Văn đuổi theo một đoạn, liền phát hiện tôi căn bản là mắt
điếc tai ngơ, anh ấy chỉ có thể chạy tới nhà Giang Dịch Thịnh đập cửa.

Giang Dịch Thịnh lái xe, chở tôi cùng Chu Bất Văn chạy vội ra bến tàu.

Bến tàu rạng sáng, không có một ai. Mênh mông tiếng sóng biển, chỉ có

ánh sáng mờ ảo của vài ngọn đèn, chiếu rọi tĩnh lặng xuống mặt nước trong
đêm.

Tôi chạy dọc theo bến tàu tìm kiếm một lần, cũng không nhìn thấy Ngô

Cứ Lam, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.