ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 148

Lam…”

Trong tiếng sóng rì rào từng đợt, giọng nói của tôi vừa phát ra đã bị nuốt

chửng không còn một mảnh.

Đứng tựa vào lan can, nhìn đến mặt biển mênh mông tối đen như mực,

tôi đột nhiên ý thức được, Ngô Cứ Lam có thể không có một chút dấu hiệu
nào xuất hiện trước mặt tôi, tự nhiên cũng sẽ không có chút dấu hiệu nào
mà biến mất.

Nếu hắn đã bỏ đi như vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại, tôi, tôi…

Lòng tôi tràn ngập sợ hãi, lắc lư thân người, mắt thấy sắp ngã xuống, Chu
Bất Văn đã đỡ lấy tôi, “Thuyền rời đảo một ngày chỉ có hai chuyến, cho dù
anh Ngô muốn đi, nhanh nhất cũng phải chờ tới sáng sớm ngày mai.”

Tôi lắc đầu, đau khổ nói: “Còn có thuyền đánh cá.”

Giang Dịch Thịnh vội vàng chạy tới, cùng với Chu Bất Văn giúp tôi ngồi

xuống cái ghế dài chờ thuyền ở bến tàu, “Thuyền đánh cá càng không thể
trễ như vậy mới rời đảo. Anh vừa hỏi qua người trực đêm, ông ta nói sau
chín giờ tối, sẽ không có thuyền đánh cá đi khỏi đây, Ngô Cứ Lam khẳng
định còn ở trên đảo.”

Tôi đứng phắt dậy, nói: “Em đi tìm anh ấy.”

Giang Dịch Thịnh kéo tôi lại, “Em có thể đi đâu tìm hắn đây? Cho dù hắn

đi thuyền khách, hay là nhảy thuyền đánh cá, đều đã đi tàu rời khỏi đảo.
Chúng ta ngồi ở đây chờ, nhất định sẽ tìm thấy hắn.”

Chu Bất Văn nói: “Không nhất thiết phải ba người cùng chờ. Dịch Thịnh,

mày đưa Tiểu La về nhà, tao ở đây chờ. Khi nào gặp được anh Ngô, tao sẽ
gọi điện thoại báo tin.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.