ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 149

Tôi không chịu đi, Giang Dịch Thịnh nói: “Ngộ nhỡ Ngô Cứ Lam bởi vì

tâm trạng không được tốt, nên mới đi ra ngoài loanh quanh một chút? Nói
không chừng bây giờ hắn đã về đến nhà.”

Chu Bất Văn cũng khuyên nhủ: “Vừa rồi là do em quá sốt ruột, bây giờ

em trở về xem lại đồ đạc của anh ấy, nếu quần áo và tiền vẫn còn, có nghĩa
là em đã suy nghĩ quá nhiều.”

Tôi nghe bọn họ nói rất có lý, lại khẩn trương muốn chạy nhanh về nhà.

Giang Dịch Thịnh và tôi cùng về đến nhà, tôi vừa vào cửa liền kêu to:

“Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”

Không có người trả lời.

Giang Dịch Thịnh lại đi xung quanh xem xét qua lần nữa, cũng bất đắc dĩ

lắc đầu, “Vẫn chưa về.”

Tôi chạy vào thư phòng, lục lọi đồ đạc của Ngô Cứ Lam, liền phát hiện

quần áo tôi mua cho hắn đều còn, ngay cả hai ngàn năm trăm đồng vẫn còn
nguyên vẹn nằm ở đó.

Giang Dịch Thịnh nhìn thấy mấy thứ này, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em

đừng lo lắng quá, hắn chắc chắn là không đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn đồ đạc của Ngô Cứ Lam. Một người sống trên đời, ăn,

mặc, ở, đi lại, tất cả mọi thứ đều không phải ít, tôi tự nhận mình là người
đơn giản, nhưng đồ đạc sở hữu, ít nhất cũng bỏ đầy vài cái thùng lớn. Đồ
đạc của Ngô Cứ Lam chỉ có một chút, ngay cả nửa cái ngăn kéo tủ cũng
không lấp đầy, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.

Giang Dịch Thịnh khuyên tôi ngủ đi một chút, tôi không chịu, hắn chỉ có

thể theo tôi ngồi ở phòng khách chờ đợi. Hắn đã làm việc nguyên một ngày,
dù sao cũng rất mệt mỏi, nên đã dựa vào ghế sa lon, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.