ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 151

Tôi không biết nên đi đâu để tìm Ngô Cứ Lam, chỉ là muốn mình phải đi

tìm hắn, không thể để cho một kẻ cô độc đáng thương như hắn ở bên ngoài

Tôi đi theo con đường cổ xưa dẫn lên núi, đi đến chân núi, dọc theo con

đường ven biển, một bước hẫng một bước bằng đi trên đám đá ngầm, vừa đi
vừa gọi: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”

Trên cái hải đảo này, hắn không có người thân, không có bạn bè, căn bản

không có chỗ để đi. Nếu bị người ta nhục mạ, tâm trạng không tốt, chắc
chắn sẽ muốn tìm một chỗ thanh tĩnh một chút, chỉ có thể đến nơi yên tĩnh
này.

Tim tôi như bị dao cắt, nước mắt đã rơm rớm muốn chảy ra.

Từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi chỉ biết hắn lẻ loi một mình, không có

người thân để tìm về, không có bạn bè để xin giúp đỡ. Tôi chỉ bởi vì muốn
bóp chết đoạn tình cảm của bản thân, dùng cách mà cha dượng đối xử với
mình đi đối xử với hắn. Tự cho rằng trả hai ngàn năm trăm đồng một cách
sòng phẳng, không khi dễ một kẻ không có sức đánh trả như hắn, là đã cảm
giác chính mình thật sự quá nhân từ.

“Ngô —— a!” Tôi bị trượt chân, ngã thật mạnh trên lớp đá ngầm.

Tuy rằng ánh trăng sáng tỏ, còn có đèn pin, nhưng lớp đá ngầm này vừa

thấp vừa trơn, nếu đi đứng không cẩn thận, sẽ té nhào. Tôi cố gắng chịu
đau, nhặt cái đèn pin lên, tiếp tục vừa tìm, vừa gọi: “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ
Lam…”

Đến rạng sáng khoảng hai giờ, trời đã tờ mờ, tôi cũng không biết rốt cuộc

mình đã ngã bao nhiêu lần, cổ họng đã khàn đặc, vẫn không tìm được Ngô
Cứ Lam.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi xem là Chu Bất Văn, vội vàng

nhận điện thoại: “Anh tìm thấy Ngô Cứ Lam rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.