ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 153

Hắn không nói một lời, ánh mắt từ bàn tay chậm rãi nhìn về cánh tay của

tôi. Đêm qua, đang lúc vội vàng, tôi quên thay quần áo, trên người vẫn mặc
áo ngủ ngắn tay đã chạy ra ngoài. Sau khi ngã vô số lần trên lớp đá ngầm,
hiện tại hai cánh tay có hàng tá vết thương đủ loại màu sắc.

Tôi lập tức rút tay lại, “Là do không cẩn thận ngã trên lớp đá ngầm, ở đó

rất trơn.”

Ngô Cứ Lam hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”

Mặt tôi đỏ bừng, “Tôi… đến đây tìm anh. Đúng rồi, xin lỗi anh!”

“Xin lỗi cái gì?”

“Những lời của tôi tối hôm qua, tôi biết anh nghe được.”

Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có tức

giận, cũng không định bỏ đi không chào từ biệt. Tôi chỉ là có chút chuyện,
muốn ở một mình một đêm mà thôi.”

Tôi cũng không tin lời của hắn, nhưng cho dù thế nào, hiện tại hắn còn

đang ở trước mặt tôi, tôi vẫn còn cơ hội bù đắp lại lỗi lầm, đây là cơ hội lớn
nhất ông trời đã ban cho tôi.

Khi tôi và Ngô Cứ Lam về đến nhà, Chu Bất Văn cùng Giang Dịch Thịnh

lập tức chạy đến, không ngừng mắng tôi vì không nói một tiếng đã bỏ ra
ngoài.

Tôi không nói tiếng nào chỉ lắng nghe, còn Ngô Cứ Lam thì “im lặng là

vàng”.

Chu Bất Văn nói với Ngô Cứ Lam: “Anh Ngô, mặc kệ anh và Tiểu La có

mâu thuẫn chuyện gì, mọi người đã đều lớn hết rồi, có việc thì nói một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.