ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 154

tiếng cùng nhau giải quyết, sao lại giống như đứa con nít bỏ nhà ra đi chứ?
Anh có biết đêm qua Tiểu La lo lắng như thế nào không?”

Tôi nói: “Không liên quan đến Ngô Cứ Lam, là em…”

Giang Dịch Thịnh nhấc tay, thủ thế bảo mọi người im lặng, tỏ vẻ tất cả

mọi chuyện nên dừng ở đây, “Được rồi, đừng nói nhiều nữa! Bình an trở về
là tốt rồi, cả tối hôm qua mọi người đều không ngủ, lát nữa đi ngủ chút đi!”
Hắn đi lấy áo khoác và chìa khóa xe, tính toán rời khỏi.

Tôi ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: “Giúp em mua cho Ngô Cứ Lam một cái

điện thoại di động mới, chất lượng và tín hiệu phải tốt, coi như em thiếu anh
một ngàn, sau này sẽ sớm trả lại cho anh.”

Giang Dịch Thịnh hiểu được tôi đang hoảng hốt, không muốn sau này

Ngô Cứ Lam lại xảy ra chuyện giống như vậy, hắn đè nặng thanh âm, hỏi:
“Hắn có muốn không? Đàn ông càng nghèo, lòng tự trọng càng lớn.”

Tôi nói: “Nhưng anh ấy chưa từng có ý thức là mình nghèo, trong mắt

của anh ấy, một đôi dép cũ so với một cái điện thoại không có gì khác biệt,
về sau anh sẽ biết.”

Giang Dịch Thịnh kinh ngạc gãi gãi chân mày, “Được!” Hắn vừa đi ra

ngoài, vừa phất tay với Ngô Cứ Lam và Chu Bất Văn, “Tôi đi làm đây, buổi
tối sẽ ghé qua.”

Ngô Cứ Lam lập tức đi vào thư phòng, tôi giống như một con rối gỗ bị

giật dây, nhắm mắt theo sát phía sau hắn. Hắn quay người lại, thản nhiên
hỏi: “Cô còn muốn nói gì nữa sao?”

Câu “Xin lỗi” đã nói ra rồi, hắn cũng đã nói “Không có tức giận, cũng

không định bỏ đi không chào từ biệt”, hình như đích thực không còn gì để
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.