ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 156

Tôi vội nói: “Em tự làm được rồi.”

Tôi cúi đầu bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương, Chu Bất Văn nhìn

không chớp mắt vào tôi.

Tôi hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

“Tiểu La, bức thư anh viết cho em, em đã ném đi rồi sao?”

Tôi cúi người, vừa dùng bông ý tế ấn vào vết thương ở cổ chân, vừa vô

tình nói: “Không có.”

Chu Bất Văn hỏi: “Em định khi nào thì hồi âm cho anh?”

Tôi bị dọa đến mức thân thể lập tức cứng đơ, sau đó một cái chớp mắt,

mới thẳng người dậy, cố gắng làm như không có việc gì, nói: “Chỉ là trẻ con
viết cho vui, đã nhiều năm qua rồi, hiện tại anh có sự nghiệp thành công,
gia đình giàu có, ở thành phố lớn có nhà có xe, con gái thích anh khẳng
định có rất nhiều…”

Chu Bất Văn cầm lấy tay của tôi, tôi lập tức im miệng.

“Em nói rất đúng, Chu Bất Văn đã có được tất cả, nhưng anh không chỉ

là Chu Bất Văn, mà còn là Lý Kính. Tuy anh đã đi theo ba sửa lại tên gọi,
nhưng đối với em, anh biết rõ mình là ai. Tiểu La, chúng ta xa nhau đã quá
lâu rồi, anh vốn nghĩ cho cả hai một chút thời gian, từ từ sẽ được, nhưng
anh sợ nếu vẫn kéo dài, sẽ không còn kịp nữa.”

Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, ngây ngốc nhìn Chu Bất Văn. Tuy Giang Dịch

Thịnh luôn trêu chọc tôi và Chu Bất Văn, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn
thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì một chút tôi cũng không có cảm giác được
chính mình và anh ấy là hai người yêu nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.