ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 158

Chu Bất Văn hỏi: “Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta cùng nhau lớn lên,

không bằng khoảng thời gian xa cách sao?”

“Em xin lỗi, tình cảm của chúng ta là một loại tình cảm khác.”

Chu Bất Văn im lặng một lúc, vững lại tinh thần, cười nói: “Em đừng nói

xin lỗi anh. Anh sẽ không buông tay đâu, nếu em vẫn chưa kết hôn, anh sẽ
còn cơ hội.”

Tôi vừa định mở miệng, Chu Bất Văn đã giơ tay lên, ý bảo tôi đừng nói

gì nữa. Tôi chỉ có thể đem mấy lời nói vừa lên đến miệng nuốt ngược trở
lại.

Chu Bất Văn nói: “Anh đi ngủ một lát đây, em nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Anh ấy ra mở cửa, đột nhiên quay người lại, “Quên hỏi em một chuyện,
Ngô Cứ Lam thật sự là anh họ của em sao?”

Tôi lắc đầu.

Chu Bất Văn tỏ ra bộ dáng “Quả nhiên là vậy”, mỉm cười đi ra khỏi

phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi kinh ngạc ngồi ngẩn người một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đứng

bật dậy, chạy đến bên cửa sổ, lén lút nhìn xuống phía dưới.

Ngô Cứ Lam đang cầm cây chổi và ki hốt rác quét dọn sân vườn, thì ra

tiếng “xoảng” kia là tiếng cái ly thủy tinh bị rơi vỡ trên mặt đá lót sân.

Hắn quét dọn xong, quay người đi vào phòng.

Tôi không hề nghĩ ngợi, lập tức mở cửa, chạy xuống lầu, vọt tới trước

cửa thư phòng.

Tôi không có dũng khí đi vào, nhưng cũng không muốn rời khỏi. Vì thế,

cứ như vậy ngây ngốc hồ đồ đứng ở trước cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.