ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 160

liếc mắt cũng ko thèm nhìn tới. Vậy…tại sao cái ly kia lại bay ra sân
vườn?”

Ngô Cứ Lam trầm mặc nhìn tôi, biểu tình không một chút thay đổi, khiến

tôi cảm thấy chính mình lại suy nghĩ quá nhiều.

Tôi nhìn hắn, tim đập càng lúc càng nhanh.

Người đàn ông ở trước mắt này tính tình lạnh lùng, ngôn ngữ châm chọc,

nhưng khi đối mặt với bất cứ chuyện gì, không bao giờ đùn đẩy hay thoái
thác. Cho dù tôi bị bọn cướp làm bị thương, hay cực khổ lo nghĩ việc sửa
chữa nhà, kỳ thật hắn vẫn có thể hoàn toàn mặc kệ, nhưng hắn chưa nói
tiếng nào, đã quan tâm những chỗ cần quan tâm, ra sức những nơi cần ra
sức, khiến cho tôi thoải mái dưỡng thương, vui vẻ nhìn nhà cửa sửa chữa
một cách thuận lợi. Vậy mà tôi còn cho hắn là kẻ không đáng tin, người
không đáng thích?

Đột nhiên tôi phát hiện, mình cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc!

Đời người nhu cầu vật chất bất quá chỉ là ăn, mặc, ở, đi lại, củi, gạo,

muối, dầu. Mấy thứ này, cho dù là xe hay nhà, là trang sức hay quần áo, đều
có thể dùng tiền mua được, cho dù không mua nổi thứ đắt tiền, cũng có thể
mua được tiện nghi. Nhưng, trên thế giới này không thể có thêm một Ngô
Cứ Lam thứ hai, tôi cũng không có khả năng tìm được một người thứ hai
toàn tâm toàn ý yêu thích như vậy. Tôi làm sao có thể xem nhà cửa, công ty,
tài sản có thể dùng tiền mua được quan trọng hơn Ngô Cứ Lam?

Ông nội cho tôi ăn học, tỉ mỉ giáo dục, đã giúp tôi có một cái nghề có thể

nuôi sống chính mình, còn cho tôi một căn nhà lớn, chẳng lẽ không phải
muốn tôi dựa vào năng lực, dựa vào những gì sẵn có để theo đuổi cuộc sống
mình yêu thích hay sao?

Chẳng lẽ tôi cố gắng nhiều năm, tất cả những gì có được bây giờ chỉ vì

hướng tới cái gọi là “chấp nhận sự thật”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.