ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 157

Chu Bất Văn một tay nắm lấy tay tôi, một tay khoát lên thành ghế sô pha,

nhìn tôi nói: “Tiểu La, nếu anh không đi khỏi đây, có lẽ chúng ta đã sớm ở
bên nhau.”

Tôi rút tay lại, cố gắng ôn hòa nói: “Nhưng cuộc sống không có ‘nếu

như’…”

Chu Bất Văn hiển nhiên không nghe lọt lời nói của tôi, anh ấy cúi người,

muốn hôn tôi.

Tôi lập tức tránh né, thân thể dính sát vào lưng ghế sô pha, không còn

đường thoát. Tôi không thể không dùng hai tay tận lực đẩy ngực của Chu
Bất Văn ra, “Đầu To, anh đừng như vậy!”

Chu Bất Văn không còn khống chế được cảm xúc, không quan tâm

chuyện khác, mạnh mẽ muốn hôn tôi.

“Đầu To, Đầu To…”

Hai người đang kịch liệt giằng co, đột nhiên, từ trong sân vang lên một

tiếng “xoảng” giòn tan, nhắc nhở chúng tôi, trong căn phòng này không chỉ
có hai người.

Chu Bất Văn rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, anh ấy buông tôi ra, cúi đầu,

thất bại nói: “Vì sao? Em hiểu anh, anh hiểu em. Anh rất rõ em muốn cái gì,
tất cả anh đều có thể cho em, gia đình ổn định, cuộc sống ổn định, tương lai
ổn định, anh đã tạo cơ hội chúng ta ở gần nhau, tự nhiên mà đến, nước chảy
thành sông.”

“Em xin lỗi.” Tôi rất rõ ràng, trên đời này, có lẽ sẽ không còn ai có thể

thích hợp với tôi hơn anh ấy. Anh ấy hiểu tất cả về tôi, vẫn luôn yêu tôi như
trước đây. Hết thảy ước muốn khát vọng từ lớn đến nhỏ của tôi, anh ấy đều
có thể cho. Nhưng tôi không có cách nào nhận, trái tim đã bị người khác
chiếm mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.