ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 164

Chu Bất Văn dựa theo giá cả quy định thuê phòng mà thanh toán sòng

phẳng, tôi vốn nghĩ giảm giá chút ít, nhưng bị anh ấy từ chối.

Tôi nói: “Chỉ cần ở đây liên tục ba ngày là sẽ có chiết khấu.”

Chu Bất Văn nói: “Khách trọ bình thường có thể tùy ý ăn hải sản, tùy ý

uống nước hoa quả hay sao? Anh không đồng ý em tính giá như vậy, em
cũng đừng thuyết phục anh nữa, nếu không về sau anh đi ở nhà trọ khác !”

Tôi không dám nài nỉ thêm nữa, nên cùng Giang Dịch Thịnh đưa Chu Bất

Văn ra bến tàu rời đảo.

Sau khi Chu Bất Văn đi, không có khách trọ nào khác đến ở.

Chính xác là, từ khi nhà trọ khai trương cho đến nay, ngoại trừ Chu Bất

Văn, không có một khách hàng nào tìm đến. Số tiền Chu Bất Văn đưa lúc
đó chỉ vừa đủ chi trả tiền mua điện thoại cho Ngô Cứ Lam, nói cách khác,
từ khúc mở nhà trọ cho đến nay, tôi chỉ có chi, chứ không có thu.

Nhìn thấy số tiền trong ngân hàng ngày càng giảm đi, tôi có một loại cảm

giác “miệng ăn lở núi”, áp lực thật sự rất lớn.

Bất quá, cũng không phải là chuyện gì xấu, ít ra nó làm phân tán áp lực

của tôi khi đối mặt với Ngô Cứ Lam.

Tôi ở trước mặt hắn trắng trợn bày tỏ, hắn lại giống như chẳng có chuyện

gì xảy ra, lời nói cử chỉ chẳng một chút ngại ngùng, chỉ có một mình tôi là
trong lòng bất an. Nhưng cho dù bất an cỡ nào, trước hết cũng phải lo kế
sinh nhai của bản thân, giải quyết chuyện kinh tế cấp bách, như vậy mới có
cơ sở xây dựng tình cảm.

Mỗi ngày tôi ngồi trước máy tính, lên các diễn đàn du lịch tuyên truyền

khu nhà trọ của mình. Thật ra có chút hiệu quả, lâu lâu lại có điện thoại gọi
đến hỏi han này nọ, nhưng khi đối phương hỏi rõ “Giao thông không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.