ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 166

Ngô Cứ Lam nói: “Hai ngàn đồng, trước hết đem trả cho Giang Dịch

Thịnh.”

Tôi hỏi: “Đây là…Tiền lương tôi đã đưa cho anh?”

Ngô Cứ Lam không nói gì, hiển nhiên cảm thấy được tôi hỏi một câu quá

ngu ngốc.

Chuyện này là sao? Tôi nói: “Cho dù cầm luôn tiền của anh đem trả,

chúng ta cũng chỉ còn có bốn mươi sáu đồng, sống như thế nào? chắc chắn
là phải đi vay rồi! Dù là gì thì trước sau cũng phải đi mượn tiền, quên đi,
anh đem tiền của anh cất vào đi!”

Tôi bấm số điện thoại, nhạc chuông ở đầu dây bên kia vang lên.

Cái điện thoại này là thứ rẻ liền, sau khi bị rơi xuống đất một lần, tính

năng liền trở nên quái lạ, nói chuyện rất tốt, nhưng âm thanh nghe được lại
bị lỗi nghiêm trọng, đặc biệt chói tai. Tôi không muốn lỗ tai phải nghe
những âm thanh khó nghe như vậy, nên cầm cái điện thoại tránh xa lỗ tai, tự
mình nhìn chằm chằm vào màn hình, khi nào nhìn thấy điện thoại có người
nghe, sẽ để lên sát tai.

Ngô Cứ Lam giằng lấy cái điện thoại, “Tôi còn năm trăm đồng.”

“Vẫn chưa đủ!”

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

Điện thoại đã có người nghe, giọng nói của Chu Bất Văn lúc nhỏ lúc lớn

truyền đến, “Tiểu La, a lô, Tiểu La…” Ngô Cứ Lam nắm chặt cái điện
thoại, không chịu buông ra.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh không muốn tôi mượn tiền Chu Bất Văn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.