ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 168

Ngô Cứ Lam đưa năm trăm cho tôi, tôi cất đi ba trăm, đưa cho Ngô Cứ

Lam hai trăm bốn mươi sáu đồng, chúng tôi xem như chia tài sản đồng đều
cho cả hai.

Tôi nói: “Cùng nhau nghĩ cách đi!”

Buổi tối, tôi nằm ở trên giường, nhìn ba trăm đồng còn sót lại của mình.

Buồn rầu thở dài, nhưng chỉ chốc lát sau, lại nhịn không được nhe răng
ngây ngốc cười rộ lên.

Ngày hôm sau.

Nhờ mấy người ngư dân quen biết bán cho tôi một đống lớn các loại ốc

biển to nhỏ, tôi bắt đầu làm vòng tay, vòng cổ, móc khóa, đồ vật trang trí
linh tinh… Tay nghề này là tôi theo ông nội học được.

Lúc ông nội còn trẻ, vì mưu sinh, ông thường theo thuyền rời bến đánh

cá, ở trên biển ít nhất là nửa năm. Ông không có tiền, mua không nổi trang
sức, đành suy nghĩ cân nhắc dùng các loại ốc biển đủ loại hình dạng và màu
sắc làm ra mấy thứ xinh đẹp tinh xảo. Sau khi rời thuyền, ông mang về tặng
cho bà nội.

Sau khi bà nội qua đời, ông vẫn như trước dùng ốc biển làm ra nhiều thứ

linh tinh. Chờ tích góp đến số lượng nhất định, ông thuê chỗ ở bến tàu bày
bán.

Trước đây, tôi nghĩ ông là vì kiếm tiền, sau này mới hiểu được, kiếm tiền

chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân chính là tưởng nhớ. Ông nội
muốn tưởng nhớ đến khoảng thời gian phiêu dạt trên biển từ tối mù đến
sáng bạch, tưởng nhớ sau mỗi lần trải qua hành trình gian nan, luôn có một
người phụ nữ đứng ở bến tàu dịu dàng chờ ông trở về.

Trong trí nhớ của ông nội, ốc biển là vô số điều tốt đẹp vui vẻ, nên lúc ba

hỏi ý kiến ông về tên của tôi, ông đã không chút do dự lấy chữ “La” đặt vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.