ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 165

thuận tiện, xa bến tàu và khu phố đèn lồng nổi tiếng”, thì bọn họ đều lịch sự
nói “Tôi suy nghĩ lại, sẽ gọi điện liên lạc với cô sau.”

Lúc tôi tìm việc làm, đã hiểu được câu này, đó là lời từ chối cực kỳ dịu

dàng.

Nhưng mà, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Sáng sớm mỗi ngày lúc chạng vạng, ba của Giang Dịch Thịnh thường

cùng bảo mẫu hoặc mẹ của hắn ra ngoài tản bộ. Những người hàng xóm ai
cũng biết ông Giang có chút điên điên khùng khùng, khi gặp mặt, họ đều
khách khí chào hỏi, sau đó liền cố gắng lảng tránh. Nhưng hôm đó, không
biết từ đâu xuất hiện một gã đàn ông xa lạ, hắn kích động làm cho bệnh tình
của ông Giang tái phát, khiến ông từ trên sườn núi lăn xuống bãi đá ngầm.

Gã đàn ông xa lạ kia nhìn thấy mình gây họa, lập tức bỏ chạy. Người bảo

mẫu vội vàng gọi điện thoại xin giúp đỡ, cũng không dám chạy đi bắt
người, chỉ có thể tự nhận mình tắc trách.

Ông Giang vào bệnh viện, tiền thuốc men giống như dòng nước lũ nhanh

chóng bị tiêu sạch. Tuy Giang Dịch Thịnh không có đòi tiền tôi đã nợ hắn,
nhưng tôi cảm thấy mình nhất định phải trả.

Tôi kéo theo Ngô Cứ Lam đến ngân hàng rút hết số tiền còn lại, vét sạch

túi, tổng cộng chỉ còn lại một vạn tám ngàn lẻ bốn mươi sáu đồng.

Tôi buồn rầu nhìn chằm chằm sấp tiền ở trên bàn, càng nghĩ, càng đi vào

ngõ cụt, đường ra duy nhất chính là mở miệng hỏi mượn Chu Bất Văn.

Tôi lấy di động ra, vừa định gọi điện thoại, Ngô Cứ Lam đã từ thư phòng

đi tới, bỏ một sấp tiền mỏng lên bàn.

Tôi nghi hoặc nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.