ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 175

Một đám người đang nói chuyện, thì cánh cổng sân vườn đang khép hờ bị

đẩy ra, Ngô Cứ Lam đã trở về.

Hắn quét mắt nhìn những vị khách trong phòng khách, gật đầu chào đón

với Giang Dịch Thịnh, sau đó khiêng một con cá dài hơn một thước, lập tức
đi đến vòi nước bên cạnh nhà bếp, buông con cá xuống.

Người ở trên đảo đã nhìn quen với nhiều loại cá, không ai có thắc mắc gì,

cười hỏi tôi: “Đàn là do Ngô tiên sinh đây làm sao?”

“Đúng vậy ạ!”

Tôi bảo Giang Dịch Thịnh ra tiếp đón mọi người, chính mình cầm cái

khăn mặt chạy ra.

Chờ Ngô Cứ Lam rửa sạch tay, tôi đưa khăn cho hắn, “Giang Dịch Thịnh

nghe nói anh làm được đàn cổ, nên tìm vài người bạn có chút am hiểu nhạc
cụ đến xem, có người muốn mua đàn của anh.” Bởi vì Đới tiên sinh thật sự
muốn mua, lúc nói xong, tôi có chút khẩn trương khác thường.

Giang Dịch Thịnh dẫn mấy ngươi bạn của hắn đi tới, cười nói: “Tất cả

mọi người thật sự rất thích cây đàn cổ của anh, đang chờ anh ra giá.”

Ngô Cứ Lam nhìn lướt qua những người đang vây xung quanh hắn, nói

với tôi: “Tôi làm cây đàn này không phải dùng để bán.”

“Hả?” Tôi trợn tròn mắt, “Không… Không bán, vậy anh làm để làm gì?”

“Tôi đánh đàn.” Ngô Cứ Lam trả lại cái khăn mặt cho tôi, đi vào nhà bếp.

Tôi và Giang Dịch Thịnh hai mắt nhìn nhau, không nói được gì, mặt dại

ra.

Bởi vì không còn cần đóng kịch, nên “diễn viên quần chúng” mà Giang

Dịch Thịnh mời đến cũng đều tự nhiên bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.