ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 179

Đới tiên sinh nhìn thấy tôi hơi ngại, liền cười nói: “Bây giờ ở thành phố

lớn, tùy tiện vào một nhà hàng tốt một chút, ăn bữa cơm cũng đã tốn hết
mấy trăm đồng, nhưng mấy chỗ đó làm gì có cá ngừ vây xanh còn tươi như
vậy chứ?”

Tôi bắt đầu vui vẻ nhận tiền, tiền còn chưa thu xong, lại có người lục tục

kéo vào sân, bọn họ thấy có người xếp hàng nộp tiền, cũng tự giác chủ động
xếp hàng chờ tới lượt mình.

Nghe bọn họ kể lại, tôi mới hiểu được, thì ra sáng sớm nay Ngô Cứ Lam

thuê thuyền đánh cá rời bến đi câu, khi trở về đương nhiên phải đến bến tàu.
Nơi đó ngư dân hỗn tạp, hắn khiêng một con cá to như vậy, hiển nhiên có
người nhận ra là cá ngừ vây xanh quý hiếm, tin tức nhanh chóng được
truyền đi.

Trên đường hắn về nhà, vô số người đến hỏi, Ngô Cứ Lam trả lời rành

mạch: “Đây là bữa tối tự phục vụ của Nhà trọ Ốc Biển.”

Không đến nửa giờ, hắn đã tiếp nhận bốn mươi người đặt bàn trước, sau

đó tuyên bố bữa tối đã đủ người. Có thể nói, nếu năm người đang ở trong
sân này không phải là bạn của Giang Dịch Thịnh mời đến, khẳng định có
muốn ăn cũng chẳng được.

Đợi mọi người nộp đủ tiền, tôi tổng cộng thu được hai vạn sáu ngàn bốn

trăm đồng. Vốn là hai vạn bảy ngàn đồng, nhưng Ngô Cứ Lam lấy đi hết
sáu trăm đồng, trả lại cho Giang Dịch Thịnh vì hắn mua rau dưa, hoa quả và
đồ uống.

Đúng sáu giờ rưỡi tối, bữa tối tự phục vụ chính thức bắt đầu.

Trong sân, mấy cái bàn nhỏ được sắp xếp thứ tự, bên trên có phủ một tấm

trải bàn bằng nhựa trắng noãn, trông rất ra dáng. Trên bàn đặt đầy đủ các
loại rau xanh, gỏi rong biển, salad trộn cùng một số loại trái cây đã bổ sẵn.
Nhưng lúc này, mọi người hoàn toàn không có tâm trí chú ý này nọ, bọn họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.