ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 182

Vô thanh tế hạ phi toái tuyết, hữu cốt dĩ đoá tuỷ xuân thông.

Thiên khuyến phúc du quý niên thiếu, nhuyễn xuy hương phạn duyên lão

ông.

Lạc châm hà tằng bạch chỉ thấp, phóng trợ vị giác kim bàn không…”

(7.6)

(7.6) Đoạn trích trong bài thơ “Văn Hương Khương thất thiếu phủ thiết

khoái, hí tặng trường ca.” của Đỗ Phủ (Tạm dịch: Thiếu phủ thứ bảy họ
Khương ở Văn Hương đãi gỏi, đùa tặng bài trường ca), Văn Hương là một
huyện xưa, ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

Dịch thơ:

“… Nhà bếp được ngư ông trao cá, Mài dao, rửa sạch, mắt cá hồng.

Tuyết trắng im lìm rơi lất phất, có xương thái phiến cũng thành công.

Khuyên đám thiếu niên ôm bụng mỡ, Cháo loãng gạo thơm nhường lão

ông.

Thớt kia vừa buông chưa ướt giấy, Khua đũa gỏi vàng đã trống không…”

Trong âm thanh đầy nhịp điệu, hắn cúi đầu và ngẩng đầu tùy ý, giống như

vũ đạo, giơ tay chém xuống, tốc độ gió thoảng, từng miếng cá mỏng như
tuyết, rơi vào từng cái đĩa sứ màu trắng. Chốc lát sau, trên mấy cái đĩa đã
chất đầy những lát cá mỏng, chúng xếp chồng lên nhau, bên dưới mở rộng,
phía trên hẹp lại, trông giống như một tòa tháp nhỏ xinh xắn.

Mũi dao trong tay của Ngô Cứ Lam hơi đổi hướng, những miếng cá đã

rơi đầy mấy cái đĩa sứ. Giang Dịch Thịnh rốt cuộc cũng không quên Ngô
Cứ Lam đã phân công từ trước, hắn vội vàng mang những miếng cá trên đĩa
sứ đi đến đặt xuống từng bàn của mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.