ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 183

Sau khi Ngô Cứ Lam xác định Giang Dịch Thịnh có thể ứng phó, hắn

tăng nhanh tốc độ, từng miếng cá mỏng manh giống như tơ liễu bị gió thổi,
bay ra liên tục không ngừng.

Mọi người vẫn đang hoa mắt mê mẩn, tay trái của hắn lại rút thêm một

con dao, tất cả mọi người không đoán ra được hắn muốn làm gì. Tôi giật
mình, không thể tin, mở to hai mắt kinh ngạc, hô hấp dồn dập, khẩn trương
dõi theo từng động tác của hắn.

“A ——“

Trong tiếng kêu thất thanh sợ hãi của mọi người, Ngô Cứ Lam dùng hai

tay đồng thời khai dao, cắt từng miếng cá.

Một nhát giơ lên, một nhát hạ xuống, cả hai tay luân phiên khua múa,

giống như một màn vũ đạo cực kỳ đẹp mắt. Nhìn qua hắn không tốn chút
sức lực nào, động tác tao nhã thong dong, nhưng mỗi miếng cá đều mỏng
manh tựa như cánh ve, một miếng chưa rơi xuống, miếng khác đã bay lên,
giống như cơn mưa tuyết lông ngỗng, bay lả tả dày đặc không dứt.

Bỗng nhiên tôi muốn đọc qua mấy câu thơ Đường này ——

Hán Việt:

“Đao minh quái lũ phi” (7.7)

“Khoái bàn như tuyết hạ phong xuy” (7.8)

“Ung tử tả hữu huy song đao, quái phi kim bàn bạch tuyết cao” … (7.9)

(7.7) Trích trong bài thơ “Bồi Vương Hán Châu lưu Đỗ Miên Châu

phiếm Phòng công tây hồ” (“Theo ông Vương ở Hán Châu giữ ông Đỗ ở
Miên Châu lại”) của Đỗ Phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.