ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 185

Một lát sau, có người bắt đầu vỗ tay, chỉ một thoáng, tiếng vỗ tay vang

lên như sấm. Bọn họ quá mức rung động, thậm chí tìm không được từ ngữ
thích hợp để ca ngợi, chỉ có thể dùng sức vỗ tay, để diễn tả cảm xúc kích
động và kinh ngạc của mình.

Ngô Cứ Lam vẫn như trước vẻ mặt không chút thay đổi, dáng vẻ không

chút đổi thay, dùng một miếng vải trắng đắp lên bộ xương cá màu trắng
toát, phong độ lịch sự, khom lưng cúi chào mọi người, ra dáng một lễ nghi
của người Tây Âu, tiếng vỗ tay càng vang lên không dứt. Hắn đi xuyên qua
đám người, bước tới dưới mái hiên phòng khách.

Ánh mắt của mọi người vẫn đang dõi theo hắn, bọn họ liền phát hiện ở đó

có kê một cái bàn làm bằng mây khá dài, trên bàn đặt cây đàn cổ.

Ngô Cứ Lam ngồi trước bàn mây, nhẹ nhàng nâng tay, khảy qua dây đàn,

tình tình tang tang tiếng đàn thánh thót âm vang.

Là bài “Biển và sao trời đêm hè”, tôi trợn mắt há hốc mồm.

Tôi nhớ rất rõ, một tháng trước khi hắn vừa nghe bài này, tuyệt đối là lần

đầu tiên. Nhưng chỉ có vài lần, hắn đã hoàn toàn lĩnh hội được sao?

Trong sân vườn, những người khác tuy rằng cảm thấy có chút hứng thú,

nhưng mấy tiết mục như kinh kịch Tứ Xuyên, hay múa bụng kiểu Ả Rập ở
những nhà hàng sang trọng bọn họ đều đã xem qua, đối với diễn tấu đàn cổ
của Ngô Cứ Lam cũng không có gì kinh ngạc, so với tiết mục “ngư khoái”
vừa rồi không còn hoa mắt mê mẩn như trước nữa. Bất quá, vừa rồi là
“Động”, lúc này là “Tĩnh”, động tĩnh kết hợp, làm cho tâm trí người xem
hoàn toàn thả lỏng. Đầu óc trở nên mẫn cảm thư thái, chính là lúc thích hợp
nhấm nháp mỹ thực.

Mọi người khẩn trương đi lấy “Ngư khoái”. Những miếng cá mỏng như

cánh ve, cơ hồ trong suốt, vừa vào miệng liền tan, ngon không lời nào tả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.