ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 19

Ba tôi nhìn thấy vợ và con trai mình đều có thái độ “Một giây không

muốn ở lại”, biết rằng phản đối cũng thật không xong, nên chỉ có thể lắp
bắp nói với tôi: “Công ty chỉ cho nghỉ khoảng 10 ngày… ba, ba… phải về
đi làm.”

Mấy năm nay tôi đã mất hết hy vọng, cho nên không trông mong gì nhiều

ở ông ấy. Ba tôi không phải là người xấu, chỉ là có đôi lúc yếu lòng nên hồ
đồ, một kẻ lương thiện mà sống không nguyên tắc so với kẻ xấu thì có hơn
chứ không kém, nên càng làm cho lòng tôi thêm lạnh lẽo. Tôi bình tĩnh nói:
“Vâng, con biết rồi. Cảm ơn ba lần này về kịp thời.”

Tuy rằng trong sáu tháng cuối đời của ông nội, chỉ có một mình tôi ở bên

cạnh, nhưng lúc ông nhắm mắt ba đã gấp rút trở về, tận tâm tận lực lo liệu
mọi tang sự cho ông.

Ba tôi lo lắng nói: “Cái con bé này, không nói gì với ba, liền chạy về đây

chăm sóc ông nội, ngay cả công việc cũng bỏ, bây giờ kiếm việc khó khăn,
con còn bỏ nhanh như vậy…”

“Ba, mẹ bảo giúp mẹ thu dọn hành lý.” Thẩm Dương Huy đứng ở đầu

cầu thang, ngoác cái mồm to gào lên.

Ba tôi chỉ có thể nói: “Ba phải lên trước đây, dù sao thì con cũng nên tự

chăm sóc cho mình, nhanh đi kiếm việc làm khác, nghỉ lâu quá, sẽ không có
công ty nào đồng ý tuyển đâu.”

Tôi để cho ba tùy ý đi lên lầu, tự tôi đi về phòng của mình, cầm xấp giấy

tờ của luật sư bỏ vào ngăn kéo khóa lại. Đang lúc mơ hồ cảm giác mình đã
quên chuyện gì đó, thì giọng nói của mẹ kế sắc bén truyền tới, khiến cho tôi
rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, không để ý đến bất cứ chuyện gì nữa.

Tôi chỉ đơn giản đi đến bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh, mặc kệ mọi

chuyện đang diễn ra, chờ bọn họ rời khỏi đây rồi tính sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.