ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 200

so với buôn bán ở bến tàu có cao hơn chút ít, dần dà không để ý, nó cũng
trở thành một thứ kiếm ra tiền.

Tôi không muốn Ngô Cứ Lam quá vất vả, nên mỗi ngày chỉ tiếp đãi

khoảng mười người khách, đại khái có thể kiếm được hai ba trăm đồng,
thường thường tôi còn bán được mấy thứ linh tinh từ ốc biển, có khi là mấy
chục, có khi là mấy trăm. Tôi tính toán lại sổ sách, trừ đi chi phí hằng ngày
và tiền lương của Ngô Cứ Lam, mỗi tháng có thể dư ra ba bốn ngàn, tôi
cảm thấy như vậy đã đủ, nên không cần kinh doanh Nhà trọ.

Tôi đang ngồi trước cái vòi nước ở trong sân, thì điện thoại đột nhiên

vang lên.

Tôi lau sạch tay, lấy cái điện thoại ra, là Chu Bất Văn gọi.

“Đầu To?”

“Đúng vậy là anh! Nghe Giang Dịch Thịnh nói bây giờ em không kinh

doanh nhà trọ nữa, mà bắt đầu kinh doanh quán ăn?”

“Vâng! Kinh doanh quán ăn thật ra rất tốt, em cảm thấy kiếm tiền cũng

đủ chi dùng, không muốn thêm vất vả, nên không cần phải kinh doanh nhà
trọ.”

“Vậy có còn hoan nghênh anh đến ở không?

“Đương nhiên, lúc nào cũng được, khi nào thì anh đến?”

“Đợi khi nào anh xử lý xong công việc, sẽ đến.”

“Được, em chờ anh đến.”

“Em làm kinh doanh, không có cuối tuần, lúc nào cần nghỉ ngơi thì nên

nghỉ ngơi, không cần phải quá mệt mỏi! Có khi nên đi ra ngoài một chút,
xem phim, đánh bóng… Chú ý đến sức khỏe của mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.