ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 236

mặt nước.

Tôi há to miệng, vừa dùng sức thở, vừa không ngừng ho khan, toàn bộ

thân thể bởi vì sợ hãi nên run rẩy một cách mất tự chủ, trong lòng lại tràn
ngập vui sướng, vội vàng muốn nhìn rõ người đã cứu mình.

Là Ngô Cứ Lam, thật sự là Ngô Cứ Lam!

Tuy rằng trong trời đêm tối đen như mực, nước biển làm mắt tôi mơ hồ,

chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng, nhưng tôi tuyệt đối khẳng định đó
chính là Ngô Cứ Lam.

Cuồng phong gào rít giận dữ, mưa như trút nước, thủy triều cuồn cuộn,

giống như toàn bộ thế giới đều bị lật úp.

Ngô Cứ Lam một tay chặt chẽ bám lấy một phiến đá ngầm nhô ra, một

tay ôm chặt lấy tôi. Lồng ngực của hắn cùng với phiến đá ngầm biến thành
một không gian an toàn nho nhỏ, khiến tôi không bị sóng gió quật vào
người.

Tôi không biết rốt cuộc trên mặt của mình là mưa, là nước biển, hay là

nước mắt, dù sao đôi mắt vẫn mơ hồ, khiến tôi không thể nhìn rõ bất kỳ thứ
gì. Tôi vươn tay, run rẩy vuốt ve gương mặt của Ngô Cứ Lam, xác định mọi
thứ ở trước mắt không phải là ảo giác, tôi dùng sức ôm lấy cổ của hắn, đầu
gắt gao tựa sát vào hõm vai của hắn.

Trong một mảnh trời đất tối đen, cuồng phong tựa như bầy sói đói khát,

không ngừng gào thét; mưa to như thần thánh ngự trị, hung bạo quất roi
xuống vạn vật thế gian; biển cả càng giống một con mãnh thú giận dữ ngu
muội, muốn thôn tính toàn bộ trời đất.

Dường như, cả thế giới đang sắp bị hủy diệt, tôi lại cảm thấy thời khắc

này, vô cùng bình an, ở trong lồng ngực của hắn, đầu tựa vào hõm vai của
hắn, hết thảy đều vững vàng tin cậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.