ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 234

Tôi cầm đèn ở một tay đã mỏi, liền đổi sang tay kia, hai tay luân phiên,

vẫn khiến cho ánh sáng đèn pin luôn chiếu sáng ở trên đỉnh đầu của mình.

Trầm mặc đứng lặng yên, trầm mặc cầu nguyện, trầm mặc đợi chờ …

Tôi không biết đã qua bao lâu, càng không biết sẽ phải chờ đợi bao lâu,

dường như toàn thân đã muốn hóa thành tảng đá, không biết mệt mỏi,
không biết khát khao, nếu Ngô Cứ Lam vẫn không bình an trở về, tôi sẽ vẫn
giơ đèn pin lên cao, chờ mãi ở nơi này.

Gió biển đột nhiên thổi mạnh, từng đám mây dày đặc hướng về phía mặt

trăng, bao phủ nó. Trời đất trở thành một mảnh sẫm màu u ám, nước biển
cũng mất đi ánh sáng phản chiếu, trở nên tối đen như mực. Thủy triều ngày
càng dâng cao, sóng biển ngày càng mạnh bạo táp vào bờ. Biển cả giống
như một con mãnh thú tức giận bị đánh thức, rít gào giận dữ xông ra thôn
tính hết thảy.

Theo như cách nói của ông nội: “Thứ nhất gió nổi lên, thứ hai mây bao

phủ, thứ ba sóng biển thét gào, thứ tư chính là mưa giông.” Những ngư dân
có kinh nghiệm, ngửi được hương vị của gió, liền biết long vương đang tức
giận, chắc chắn sẽ chạy nhanh tìm chỗ tránh né.

Tối nay, Hải long vương hiển nhiên đang mất hứng, cảnh cáo mọi người

mau chóng rời xa ngài.

Nhưng bởi vì lời hẹn ước đêm trăng tròn, tôi vẫn giơ cao cái đèn pin,

đứng trên tảng đá ngầm, chần chừ không muốn rời đi. Ngộ nhỡ khi tôi vừa
rời khỏi, Ngô Cứ Lam đến thì sao?

Chờ thêm một lát…

Chờ thêm một lát nữa, tôi sẽ đi…

Thêm một lát nữa, một lát nữa thôi, tôi sẽ lập tức đi, lập tức đi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.