ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 233

Tôi lấy cái điều khiển từ xa, “Bụp” một tiếng tắt TV.

Khi bỏ cái điều khiển từ xa xuống, tôi nhìn thấy mấy thứ đồ ăn vặt ở trên

bàn, liền thuận tay lấy đi một túi chocolate bỏ vào túi quần. Lúc ra đến cửa,
lại thuận tay lấy theo cây dù.

Tôi đi dọc theo con đường mòn đã đi vô số lần, hạ quyết tâm đến bãi đá

ngầm theo “lời hẹn đêm trăng tròn” với Ngô Cứ Lam.

Bãi biển này có hình dáng giống như một chữ “Oa” (

凹) xiêu xiêu vẹo

vẹo, hai bên là vách núi cao chót vót, cực kỳ dốc, ở giữa là một bãi đá ngầm
dày đặc mấy trăm thước kéo dài từ biển vào bờ. Bởi vì luôn bị sóng biển va
đập nhiều, bờ đá ở đây vừa to vừa lởm chởm, không thích hợp bơi lội, cũng
không thích hợp neo đậu thuyền, nên có rất ít người tới đây. Chỉ có vài đứa
nhỏ ở phụ cận ngẫu nhiên trốn đến chỗ này hút thuốc uống rượu, làm mấy
chuyện vặt tránh mặt ba mẹ và thầy giáo.

Trong một thời gian dài, bãi biển này là sân chơi bí mật của tôi, Đầu To,

và Dịch Thịnh. Mỗi lần tôi có tâm trạng không tốt, muốn ngồi một mình ở
nơi yên tĩnh, tôi đều sẽ đến đây.

Đêm nay, mặt trăng vừa tròn vừa lớn, nhưng bởi vì trời có nhiều mây, ánh

trăng một lát không bị mây che, một lát lại chui vào mây, nên trên bờ biển
chốc lát thì sáng ngời, chốc lát lại u ám.

Tôi chọn một khối đá ngầm có thể thấy rõ nhất, đi lên đó, thẳng tắp đứng

vững, mở đèn pin lên, cầm nó giơ lên thật cao, làm cho mình giống như một
ngọn hải đăng phát sáng. Chỉ cần Ngô Cứ Lam đến đây, cho dù hắn ở chỗ
nào, cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy được.

Khi tôi không thể tìm thấy hắn, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng

khiến cho hắn có thể tìm thấy tôi, như vậy chính là trong tuyệt vọng có một
chút hy vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.