ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 231

Hai tên trộm nọ không có gây thương tích cho ai, cũng không lấy trộm đồ

vật gì, xem như mục đích ăn trộm chưa làm được. Bởi vì bọn họ có thái độ
thành thật nhận tội, nên được cân nhắc mức hình phạt nhẹ nhất, đại khái
trong vòng sáu tháng, có thể tìm người bảo lãnh về nhà; cũng bởi vụ này sẽ
phải do quản lý thành phố hải đảo xử lý, nên bọn chúng đã được trại tạm
giam phóng thích, rời khỏi đảo.

Giang Dịch Thịnh an ủi tôi, nói: “Người tạm thời đã rời khỏi đây, nhưng

không phải không có cách truy ra. Anh đã nhờ bạn bè giúp anh đi thăm dò
xem người bảo lãnh bọn chúng là ai, khi nào thì điều tra xử lý, từ manh mối
sẽ truy ra được thôi.”

Trong lòng nặng trĩu, tôi gật gật đầu, điều tra nhiều vòng như vậy, không

biết còn cần bao lâu, Ngô Cứ Lam… Tôi lập tức tự nói với mình, hắn đã
hứa với tôi, không có việc gì! Hắn kêu ngạo như vậy, khẳng định sẽ không
nuốt lời! Khẳng định sẽ không!

Từ trên núi về nhà, tôi khôi phục lại dáng vẻ như trước —— ngồi trên

ghế salon, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay cầm cái điện thoại, chốc lát lại gọi
điện thoại cho Ngô Cứ Lam.

Giang Dịch Thịnh vì muốn phân tán chú ý của tôi, nên mở TV, bỏ một

đống đồ ăn vặt lên trên bàn. Đây là những thứ giúp thư giãn mà tôi thích
nhất từ xưa, nhưng bây giờ lại chẳng có chút hiệu quả, đầu óc của tôi bây
giờ chỉ có mỗi Ngô Cứ Lam.

Tám giờ tối, tôi khẩn cầu nói với Giang Dịch Thịnh: “Em đã mất liên lạc

với Ngô Cứ Lam hơn 24 giờ rồi, anh có thể tìm bạn bè nghĩ cách, dàn xếp
một chút, nhờ cảnh sát đến giúp đỡ được không?”

Giang Dịch Thịnh nói: “Được! tình trạng của Ngô Cứ Lam có chút phức

tạp, anh phải đi tìm vài người bạn, giáp mặt nói chuyện một chút, một mình
em ở nhà… Không sao chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.