ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 230

“Không nhắm vào hắn, không lẽ nhắm vào em sao? Từ nhỏ đến lớn, em

là kẻ yếu đuối kém cỏi, tuyệt đối sẽ không có người muốn gây chuyện, tìm
đến bốn tên cầm dao găm để đối phó với em đâu.”

Tôi vừa cẩn thận suy nghĩ, vừa chậm rãi nói: “Đúng là em có chút yếu

đuối kém cỏi, nhưng hai tháng nay đã xảy ra không ít chuyện. Em đến ngân
hàng rút tiền, trên đường về thì bị cướp; chúng ta rời bến đi chơi, về đến
nhà thì phát hiện có hai tên trộm đột nhập; em và Ngô Cứ Lam lên núi tản
bộ, thì đụng mặt với bốn kẻ bắt cóc. Khu phố của chúng ta trước giờ trị an
rất tốt, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, em lại liên tiếp xảy ra ba chuyện,
không thể nói một câu không hay ho là có thể giải thích tất cả.”

Giang Dịch Thịnh đồng ý nói: “Chính xác! Ba chuyện này đều có liên

quan với nhau!”

Tôi nói: “Điểm giống nhau duy nhất của ba chuyện này chính là em.”

Giang Dịch Thịnh nói: “Cũng đều có liên quan đến Ngô Cứ Lam, sau khi

hắn đến nhà em, mới xảy ra ba chuyện này.”

Tôi không có cách nào phản bác lại Giang Dịch Thịnh, nếu đúng như lời

hắn nói, kinh nghiệm kém cỏi của tôi, chắc chắn là không nghĩ ra lý do, tại
sao lại có người tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với tôi.

Tôi nói: “Mặc kệ là nhắm vào em, hay là Ngô Cứ Lam, tạm thời không

quan trọng. Quan trọng là, nếu ba chuyện này không phải độc lập với nhau,
vậy hai tên trộm kia chính là…”

“Manh mối!” Giang Dịch Thịnh nói xong, lập tức lấy điện thoại di động

ra, bấm gọi số của người bạn ở cục cảnh sát.

“Cái gì? Đã thả rồi à? Sao lại…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.