ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 228

gì, nhưng dạ dày của tôi giống như bị tắc nghẹn bởi một khối đá nặng trịch,
ép chặt tới mức không thể nhét thêm thứ gì vào.

Tôi nói: “Em muốn lên núi một lần nữa.”

“Anh đi với em, có lẽ sẽ có phát hiện mới.”

Tôi và Giang Dịch Thịnh đi dọc theo con đường mà tôi và Ngô Cứ Lam

đã đi buổi tối hôm qua, chậm rãi đi tới.

Mặt trời chính ngọ cực kỳ gay gắt, chiếu sáng chói lóa cơ hồ không thể

mở mắt. Suốt dọc đường lên núi, chúng tôi không gặp một ai.

Giang Dịch Thịnh cau mày, tự hỏi: “Anh coi như là người có chút đầu óc,

như từ tối hôm qua cho đến bây giờ, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, vài người
lớn như vậy tại sao có thể biến mất không để lại chút dấu vết nào? Theo
như thân thủ nhanh nhẹn của Ngô Cứ Lam, chắc chắn có thể kiên trì chờ
đến lúc chúng ta lên tới, trừ phi đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không
biết.”

Tôi im lặng nhìn về phía mỏm đá Mỏ Ưng, ngắm nhìn biển cả mênh

mông xanh thẳm.

Tối hôm qua, khi đứng ở đây, tôi còn lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện

gì, tự nói với mình hãy hưởng thụ những điều ở trước mắt, nhưng những
thứ ở trước mắt đó hóa ra lại quá ngắn ngủi.

Giang Dịch Thịnh lo lắng kêu lên: “Tiểu La, quay lại đây! Em đừng đứng

gần vách đá quá.”

Tôi lui trở lại, nhớ tới sự việc tối hôm qua, từ từ đi đến tán cây dừa.

Dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, tất cả những thứ nhìn thấy càng trở nên

rõ ràng. Gốc dừa nằm ngay phía trước con đường mòn, chắn tại nơi đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.