ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 226

Tôi giống như bị thứ gì đó hung tợn đâm vào mắt, lập tức nhắm mắt lại,

ôm đầu, không dám nhìn nữa.

Giang Dịch Thịnh khuyên: “Chỗ cần tìm đều đã tìm rồi, em có ở lại đây

nữa cũng vô ích, chi bằng về nhà ngồi chờ. Chỉ cần Ngô Cứ Lam không có
gì, hắn khẳng định sẽ tìm cách về nhà.”

Trong một lúc, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác, đành đi theo Giang

Dịch Thịnh về nhà, trong lòng ôm một phần vạn hy vọng, có lẽ Ngô Cứ
Lam đã về đến nhà rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.