ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 229

giống như đang canh giữ cửa ải, ngăn trở tất cả hiểm nguy. Trong cuộc đời
này, không phải người phụ nữ nào cũng đều có thể gặp được một người đàn
ông nguyện lòng đứng ở sau lưng bảo vệ cô ta, vì cô ta chịu mọi nguy hiểm.

Sống mũi của tôi cay xè, nước mắt muốn trào ra. Ngô Cứ Lam, anh đã

hứa với em là không sao! Anh nói phải biết giữ lời!

Giang Dịch Thịnh đi tới đi lui trên đỉnh núi, đột nhiên hắn hưng phấn,

nói: “Tiểu La, chúng ta đi lên lâu như vậy, một bóng người cũng không
thấy.”

Tôi lặng lẽ lau đi nước mắt, xoay người lại, không hiểu nhìn hắn.

Giang Dịch Thịnh khua tay, kích động nói: “Nơi này không phải là chỗ

ngắm cảnh, rõ ràng sẽ không có ai đến đây du ngoạn, vậy buổi tối sao lại có
bốn kẻ lên núi kỳ lạ như vậy? Cho dù bọn chúng muốn ăn cướp, hay ăn
trộm, thì lý ra phải đến phố đèn lòng đông đúc ở dưới kia chứ, căn bản
không nên tới nơi này! Anh cảm thấy bốn người này không phải ngẫu nhiên
chạm mặt với hai người, mà là có mục đích rõ ràng!”

Tôi giống như bị dội một xô nước lạnh vào đầu, chỉ một thoáng từ một

mảnh tối đen liền nhìn thấy con đường ánh sáng, “Bọn họ… Là cố ý nhắm
vào em và Ngô Cứ Lam!”

“Đúng vậy! Nếu không thể tìm được Ngô Cứ Lam, thì nên nghĩ cách tìm

bốn gã kia! Bọn chúng nhất định biết Ngô Cứ Lam đang ở đâu! Nhưng…”
Giang Dịch Thịnh thở dài, “Ngô Cứ Lam vẫn chưa nói cho em biết hắn từ
đâu đến, đã làm gì, có thể nói, chúng ta hoàn toàn không biết gì về Ngô Cứ
Lam, muốn tìm ra manh mối khẳng định có chút khó khăn!”

Tôi nói: “Sao anh có thể khẳng định những kẻ đó là nhắm vào Ngô Cứ

Lam?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.