ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 250

đồng thời chống người đứng lên, nhìn về phía vách núi Ngô Cứ Lam đã chỉ
lúc nãy.

Thời khắc mặt trăng hạ xuống, mặt trời còn chưa dâng lên, thiên địa cực

kỳ u ám. Tôi cô độc nhỏ bé một người đứng trên phiến đá ngầm, cơ hồ cái
gì cũng không thấy rõ, đang cảm thấy vô cùng khẩn trương sợ hãi, tôi loáng
thoáng nghe được có tiếng hát vọng đến.

Âm thanh và giai điệu có chút kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu đang hát cái

gì, nhưng lại nhẹ nhàng êm tai không thể diễn tả. Tiếng ca tự nhiên truyền
cảm, không giống như phải dùng lỗ tai để nghe, mà mỗi lỗ chân lông, mỗi
một tấc da thịt đều có thể nghe thấy, trực tiếp hòa nhập vào cơ thể, cùng
linh hồn cộng hưởng.

Là Ngô Cứ Lam đang hát!

Hắn đoán được tôi sẽ sợ hãi, nên dùng tiếng hát nói cho tôi biết hắn vẫn ở

bên cạnh tôi.

Cảm giác bản thân được trân trọng khiến tôi muốn rơi lệ, tâm trạng trở

nên an tâm bình tĩnh lại.

Không trung dần dần lộ ra ánh sáng mờ ảo, làm cho mặt biển sáng lên.

Tôi nhìn thấy dưới mặt biển phía vách núi có chút ửng hồng, liền nghĩ

mặt trời mọc hôm nay chắc chắn làm cho rặng mây nhuốm đỏ tràn ngập bầu
trời, cực kỳ đẹp mắt. Đáng tiếc bãi biển bên này nằm ở hướng tây, chỉ thấy
được mặt trời lặn, không thấy được mặt trời mọc, tôi chỉ có thể căn cứ vào
ánh sáng hừng đông mà đoán mặt trời đang dần nhô lên khỏi mặt biển.

Trong tiếng sóng rì rào liên miên không dứt, bỗng nhiên tôi phát hiện

tiếng hát tuyệt vời kia đã biến mất, bởi vì nó quá mức êm dịu, khi mất đi
giống như ánh sáng bị tản mác, vầng dương hé lộ, khiến cho người ta trong
nhất thời không thể cảm nhận được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.