ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 252

Tôi lo lắng hỏi: “Anh vừa mới… Đi bộ không có việc gì chứ?”

“Không sao. Nếu một thời gian dài không có lên mặt đất, mới cần thích

ứng một chút, lần này không có việc gì.” Ngô Cứ Lam đứng lên, nhìn qua
giống như người bình thường, chẳng có… chút khác thường nào.

Hai người chúng tôi đứng đối mặt nhau, phiến đá ngầm không lớn, trông

có vẻ hơi chật chội.

Đột nhiên trong lúc đó, chúng tôi giống như hai kẻ bị câm, ai cũng không

nói được tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Một lát sau, tôi nói bằng giọng không lớn lắm, nhưng từng chữ rất rõ

ràng: “Tâm ý của em không có thay đổi.”

Ngô Cứ Lam nói: “Về sau em sẽ hối hận.”

“Đó là chuyện của sau này, nếu bây giờ từ bỏ, chắc chắc em sẽ hối hận,

hơn nữa anh không phải em, không cần phải thay em phán đoán như vậy.”

Ngô Cứ Lam im lặng, không nói gì, cũng không cử động.

“Trâu không đi tìm cọc, thì cọc sẽ đi tìm trâu!” (9.2) Mũi chân của tôi hơi

cử động, nhích một chút, rồi lại nhích thêm một chút, cho đến lúc gần sát
trước mặt Ngô Cứ Lam.

(9.2) Nguyên văn “Sơn bất tựu ngã, ngã khứ tựu sơn”: câu này ý nói nếu

người khác không chủ động thì mình sẽ tự chủ động.

Ngô Cứ Lam vẫn không nói gì, cũng không động đậy.

Thân người ướt sũng, tôi đứng trước cơn gió lạnh buốt, cũng không biết

rốt cuộc là trái tim lạnh, hay là toàn thân lạnh, tôi bắt đầu run lên, càng lúc
cảm thấy lạnh giá, cả người run rẩy không thể kềm chế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.