ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 251

Tôi có chút luống cuống, rướn người tới trước, hai tay kề miệng, hướng

về phía vách đá, lớn tiếng gọi: “Ngô Cứ Lam!”

“Tôi ở đây.”

Tiếng nói ngay dưới chân của tôi, tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn lại.

Ngô Cứ Lam từ trong nước biển nhẹ nhàng trồi lên, một tay chống đỡ,

nâng người tựa vào phiến đá ngầm.

Tôi rất nhanh nhìn lướt qua, xác định là hai cái chân, liền ngượng ngùng,

tầm mắt nhanh chóng dời đi. Hắn mặc quần soóc màu đen, áo sơ mi màu
trắng ướt sũng, đúng là bộ đồ buổi tối hôm trước hắn mặc khi bị mất tích,
nhưng đêm qua, rõ ràng hắn không có mặc gì cả.

Nhìn thấy tôi hoang mang xem xét y phục của mình, Ngô Cứ Lam nói:

“Tôi giấu quần áo trong động san hô, nếu không lúc lên bờ lại phải nghĩ
cách đi trộm quần áo khác.”

Tôi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn ăn mặc rất buồn cười, không khỏi

cười rộ lên, “Thì ra quần áo là do anh đi trộm, hèn gì khó coi như vậy!”

“Bất quá, lần này vội vàng nhảy xuống biển, dép chỉ còn một chiếc, di

động cũng bị hư.” Ngô Cứ Lam khua khua hai chân của mình vẫn còn đang
ngâm ở trong nước biển, một bên thì không có gì, một bên thì mang chiếc
dép kẹp.

Tôi nhìn đến lớp đá ngầm lởm chởm khó đi, liền cởi áo khoác trên người

ra, đưa cho hắn, “Anh dùng cái này bao chân lại, về đến nhà sẽ đi mua đôi
khác.”

Ngô Cứ Lam dùng áo khoác của tôi bao bàn chân lại thành một chiếc

“giày vải” rất gọn gàng, tôi nghi ngờ trước kia hắn đã từng làm việc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.