ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 268

và một lần nữa trong những năm 1960 với nền văn học chống văn minh xã
hội. Gibran là nhà thơ có sách bán chạy đứng thứ ba của mọi thời đại, sau
Shakespeare và Lão Tử.

Sau khi ăn đã no, tôi bỏ cái đĩa xuống, cười nói với Ngô Cứ Lam: “Lúc

sáng anh không gọi em, làm em ngủ cả ngày, buổi tối khẳng định là mất
ngủ.”

Đáng tiếc, Ngô Cứ Lam không có một chút cảm giác áy náy, hắn vừa

xem sách, vừa không để ý, đề nghị: “Em có thể uống thêm một ly rượu to.”

Tôi bị nghẹn họng không thể nói nên lời, liền trừng mắt nhìn hắn. Ngô

Cứ Lam chẳng thèm phản ứng, vẫn bình tĩnh đảo mắt xem sách, mặc kệ tôi
trừng mắt nhìn.

Tôi trừng mắt, lại trừng mắt, bất tri bất giác biến thành tinh tế đánh giá,

nhìn kỹ từ đầu đến chân của hắn, hoàn toàn không nhìn ra một chút khác
thường.

Nếu không phải Ngô Cứ Lam từng giờ từng phút nhắc nhở, tôi sợ sẽ

nhanh chóng quên đi những gì đã chứng kiến vào tối hôm qua! Bởi vì trong
lòng của tôi không biết nên làm cái gì, thậm chí còn âm thầm cảm thấy may
mắn vì mỗi tháng hắn chỉ có một đêm biến thành… một con cá.

Tôi biết, Ngô Cứ Lam không phải không thích tôi, nhưng ngoại trừ thích

ra, hắn còn có rất nhiều sự thật phải lo lắng, chỉ cần một sự thật tôi có thể
đoán hay căn bản không đoán đó, cũng có thể làm hắn dừng lại.

Ngô Cứ Lam đã nói: “Sau đêm trăng tròn, nếu em vẫn không thay đổi

tâm ý, tôi…” Lúc đó, hắn còn chưa dứt lời, tôi chắc chắn đã lý giải thành
“Tôi sẽ chấp nhận em”. Nhưng hiện tại, tôi mới hiểu được, ý của hắn căn
bản không phải như vậy, hắn không tiếp tục lời nói, không phải là vô lý
ngắt đi lời muốn nói, mà là cảm thấy thật sự không nên có câu tiếp theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.