ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 310

Khi tiếng chuông tình tình tang tang kia chấm dứt, Ngô Cứ Lam xuất

hiện. Dưới bầu trời đầy sao, hắn đứng trên vách núi cao, từ trên nhìn xuống.

Vừa rồi không biết hắn ở đó, tôi đã không ngừng gào thét với biển rộng,

giống như hận không thể để toàn bộ thế giới đều nghe được tôi đang gọi
hắn. Giờ phút này, hắn ở gần trước mắt, tôi không thể phát ra được tiếng
nào, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn từ vách đá nhẹ nhàng đi xuống, bóng đêm không có… chút nào ảnh

hưởng đến hắn, lớp đá ngầm lởm chởm không có… chút nào gây trở ngại
cho hắn, giống như bước trên đất bằng, hắn đi đến trước mặt tôi.

Hắn tao nhã thẳng tắp, chân thành đứng ở trước mặt tôi. Mặt mày thâm

trầm bình tĩnh, thật giống như căn bản hắn không bị tôi làm cho không có
cách nào phải đi ra gặp tôi, mà chính là ung dung tự tại, đi đến nơi hẹn ước.

Kỳ thật, chúng tôi mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng

lại giống như đã chết đi sống lại mấy lần. Nhìn hắn, tựa như cửu biệt phân
ly trải qua bao gian khổ mới được gặp lại.

Niềm vui sướng mất đi mà có lại được, nỗi chua xót sống sót sau tai nạn,

oán hận uất ức cùng hối tiếc, còn ngượng ngùng khi đối mặt với người
yêu… Tôi mang hàng trăm cảm xúc ngổn ngang nhìn hắn, dường như có
ngàn từ vạn ngữ muốn nói, nhưng rốt cuộc lại biến thành một câu chất vấn
nhẹ nhàng: “Vì sao anh lại lén lút trốn ở đó?”

“Tôi đã đồng ý với Giang Dịch Thịnh, trước khi chưa điều tra rõ lai lịch

của những người đó, sẽ không để cho em một mình chờ đợi.”

Tôi hiểu ra, hắn không phải sau đó mới tìm đến đây, mà ngay từ đầu đã

không rời bỏ tôi. Tôi và Lâm Hãn nói chuyện ở cầu thang, hắn cũng không
có rời đi, mà vẫn ở gần đó. Sau đó tôi rời khỏi bệnh viện không lời từ biệt,
hắn cũng vẫn đi theo phía sau tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.