ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 312

Tôi sụt sịt mũi, trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nói: “Em sẽ không từ bỏ!

Mặc kệ anh nghĩ gì, nghĩ em ích kỷ cũng được, da mặt dày cũng được, dù
sao em cũng sẽ không từ bỏ! Cho dù có một ngày em chết đi, sẽ mang đến
cho anh nhiều đau khổ, em cũng không từ bỏ! So với anh, sinh mạng của
em ngắn ngủi, nhưng em sẽ dành hết toàn bộ sinh mạng này cho anh!”

Ngô Cứ Lam trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn tôi. Ánh mắt của hắn so

với trước kia không quá giống nhau, trong cái thâm thúy tối đen lấp lánh
màu chàm rạng rỡ, thật giống như hàng nhìn ngôi sao đều hòa tan ở trong
mắt của hắn, so với bầu trời sao của biển càng thêm lấp lánh ánh sáng ngọc.

Tôi khẩn trương hỏi: “Anh, anh…Đang suy nghĩ cái gì?” Tôi rất sợ hắn

lại trở mặt lãnh khốc vô tình, sợ hắn sẽ nói ra những lời đả thương đau lòng.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Đây là lựa chọn của em?”

Tôi kiên định nói: “Đây chính là lựa chọn của em!”

Hắn bình tĩnh hỏi: “Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ?”

Tôi kiên định nói: “Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ!”

Hắn bình tĩnh hỏi: “Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ?”

Tôi kiên định nói: “Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ!”

Ngô Cứ Lam hơi mỉm cười, nói ra một chữ rõ ràng chắc nịch: “Được!”

Tôi không biết hắn nói “Được” là có ý gì, nhưng nụ cười của hắn làm cho

tôi quên đi tất cả, chỉ cảm thấy đêm tối nặng nề trong một thoáng biến thành
ban mai tươi sáng, tựa hồ có ánh nắng ấm áp từ từ chiếu xuống, bao bọc lấy
tôi, mang đến cho tôi niềm vui ấm áp.

Ngô Cứ Lam nói: “Chúng ta về nhà thôi, ở đây thêm lát nữa, em sẽ bị

cảm lạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.